Đói...
Thật là đói...
Vương Tinh từ trêи giường đứng dậy, sờ bụng, tiện tay cầm lấy nước khoáng trêи tủ đầu giường uống mạnh một hơi, sau đó vội vàng chạy đến phòng bếp tìm kiếm thức ăn có thể ăn được.
Cô quá đói, ngay cả đèn cũng không bật, đi bộ đều trôi nổi, mà dạ dày của cô lại đau dữ dội, bên ngoài cơn đói còn kèm theo cơn buồn nôn muốn nôn.
Cô lấy đồ ăn nhẹ từ trong tủ lạnh ra, trực tiếp đặt ʍôиɠ ngồi trêи mặt đất, bắt đầu nhồi thức ăn vào miệng, thậm chí ngay cả nhai cũng chỉ nhai hai miếng liền vội vàng muốn nuốt vào, giống như một cái lỗ không đáy, một ngụm ăn xong, ngay sau đó lại một ngụm nước, mắt tràn ngập tơ máu, còn chưa có mấy ngụm nước đã bị sắc, lại một ngụm nước, lặp đi lặp lại như vậy.
Bụng cô bị trướng đến to lên, nhưng không biết vì sao cô một chút cũng không có cảm giác no bụng, vẫn như cũ đói bụng.
Lương Kinh nghe được tiếng vang, từ trong phòng đi ra, từ xa liền nhìn thấy trong căn phòng đen nhánh có một người ngồi xổm trêи mặt đất ăn cái gì, không khỏi nghẹn họng, bật đèn lên, nhìn thấy một màn trước mắt trong nháy mắt hoảng sợ thất sắc, một trận ghê tởm.
Vương Tinh cả người ngồi trêи mặt đất, hai tay nắm lấy thịt bò sống trong tủ lạnh, cũng không biết có phải thịt bò quá già hay không, cô mới hơi cắn vài miếng, trêи thịt bò còn có máu, cô cắn xuống, máu trực tiếp văng lên mặt cô, không chỉ là mặt, trêи tay cô, trêи quần áo cũng dính máu.
Mà cô giống như vô tri vô giác, ngay cả có người tới, cũng không muốn phân nửa phần ánh mắt nhìn qua bộ dáng, đắm chìm trong thế giới của mình, liên tục ăn mạnh.
Càng ghê tởm chính là, hình như cô bị nghẹn, mà nước trong tay uống hết, lại trực tiếp cầm lấy đĩa vốn đặt thịt bò sống bắt đầu uống máu bên trong vào.
Mùi tanh của toàn bộ căn phòng cũng ngày càng nặng...
Dạ dày Lương Kinh lật núi đổ biển, hắn đã hơn nửa tháng không ăn thịt, từ sau khi hắn chôn xác, hắn nhìn thấy thịt sống giống như nhìn thấy thi thể bị hắn tự tay tiêu hủy, khiến hắn nôn mửa.
Khi hắn nhìn thấy Vương Tinh như vậy, giống như nhìn thấy cô đang ăn thịt người vậy!
Vừa nghĩ tới đây, hắn đột nhiên quay đầu lại, nôn ra, căn phòng trộn lẫn mùi tanh lại có thêm một mùi chua.
Nữ bác sĩ nhíu nhíu mày, nghe xong triệu chứng của Vương Tinh khẽ gật đầu, trêи bản y tế mặt mày hớn hở múa viết cái gì đó, cuối cùng nói, "Trước tiên đi làm xét nghiệm tuyến giáp. ”
Vương Tinh gật gật đầu, cả khuôn mặt đều thập phần tiều tụy, cảm giác so với tuổi thật già đi mười tuổi, bụng cô bị căng đến to ra, cảm giác như mang thai hai tháng.
Sau khi Vương Tinh đi, nữ bác sĩ giữ Lương Kinh lại, nghiêm túc nói, "Anh phải kiềm chế chế độ ăn uống của cô ấy, theo xu hướng này đi xuống, dạ dày của cô ấy sẽ bị phá vỡ! Thật kỳ lạ! Tôi làm bác sĩ nhiều năm cũng chưa bao giờ gặp phải trường hợp kì lạ như vậy. Anh phải giấu tất cả những gì có thể ăn trong nhà, cho cô ấy ăn đúng thời gian, không thể để cô ấy ăn điên cuồng như vậy, anh đã biết chưa?"
Lương Kinh mặt không biểu tình gật đầu, thần thái lộ ra vài phần không kiên nhẫn, sau đó yên lặng đi ra ngoài.
- Lương Kinh tôi muốn ăn, tôi cầu anh! Vương Tinh bất lực dùng tay đập cửa, cả người quỳ rạp trêи mặt đất, trong ánh mắt mang theo vài phần cầu khẩn.
Có thể là bị gõ đến không kiên nhẫn, ngoài cửa thật lâu mới phát ra âm thanh, "Cô nhịn xuống, qua một giờ nữa sẽ cho cô ăn cơm, bây giờ cô nhất định phải kiềm chế lượng thức ăn của mình. ”
Tay Vương Tinh gắt gắt siết khe cửa, cô bị Lương Kinh khóa vào trong cửa, căn bản không ra được. Ngay cả nước nhà vệ sinh trong phòng cũng bị Lương Kinh cắt đi, cũng không phải hắn lo lắng cô sẽ đói đến uống, mà là trước đó, Vương Tinh đã làm loại chuyện này!
"Ầm ầm!" Vương Tinh không ngừng đập cửa, mỗi một chút đều dùng hết toàn lực, đồ đạc trong phòng cô rất ít, ngoại trừ giường chính là một cái tủ quần áo bị đóng đinh trêи tường, ngay cả tủ đầu giường trước đó đặt trong phòng đều bị Lương Kinh đem dọn ra.
Cũng không biết cô cất giấu dao phay lúc nào, bắt đầu dùng sức cầm dao đập cửa, nhưng mà chết tiệt chính là, cánh cửa này là làm từ sắt, cô làm như vậy căn bản là vô ích.
Cũng không biết có phải cô mệt mỏi hay không, cuối cùng cô cũng buông tha đập cửa, ngay cả tiếng la hét cũng dừng lại.
Lương Kinh ngồi trêи sô pha xem số điện thoại cố vấn, mỗi ngày hắn đều lo lắng lo lắng, sợ có người phát hiện thi thể hắn giấu đi.
"A!! A a a!!"Phòng đột nhiên 'phồng' một trận vang lớn, ngay sau đó là tiếng Vương Tinh gào thét kêu lên, thanh âm kéo rất dài, trong sự bén nhọn mang theo vài phần thê thảm.
Lương Kinh cọ một chút đứng lên, trong