Kim Hồng tay nắm quyền, nghe đến những lời này có chút khó tin.
Xã hội này đều là cái gì! Vẫn còn một bản sắc xã hội man rợ như vậy?
Mã Hàng cả người đều có chút buồn nôn, ở cửa nhìn hai cái, liền có chút không chịubnổi đi ra ngoài.
Cổ họng Hoàng Kha giật giật, nghe được những lời này của Hồ Binh yên tĩnh kỳ lạ, tuổi hắn nhỏ nhất nhưng phản ứng căng thẳng của hắn khi nhìn thấy cảnh tượng này thậm chí còn không kịch liệt như Mã Hàng.
Biểu tình của Tiếu Trần coi như lãnh đạm, dùng cổ áo chặn mũi mình, hơi chớp chớp mắt, tựa hồ có chút không chịu nổi mùi vị trong phòng.
Mã Thành Công vẫn ở dưới lầu cũng không biết đi lên khi nào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, đầu tiên là hơi kinh hãi, nhíu nhíu mày, nhưng nội tâm của hắn đối với hình ảnh này lại có một loại cảm giác giống nhau bất ngờ, cảm giác tình lý bên trong.
Hồ Binh quét quét mọi người, nói, "Đi thôi, chúng ta đi đến một căn phòng khác."
Vừa ra khỏi cửa, ngoại trừ Mã Thành Công cố ý vô tình tránh né tầm mắt của Tiếu Trần, lúc này đây, vừa đi tới trước cửa một cánh cửa khác, ánh mắt mọi người nhất thời đều đồng loạt rơi xuống trên người Tiếu Trần.
"..."
Tiếu Trần bị nhìn chằm chằm có chút trầm mặc, dừng một chút, đi lên, vừa đi hai bước, đột nhiên cảm giác được có người hôn nhẹ vào lỗ tai trái của cậu, khiến cậu không khỏi run lên, tai cũng có chút đỏ lên.
Thật đáng yêu. Tiếu Trần nghe được người nọ tựa vào tai cậu, nói như vậy.
Tiếu Trần mím môi, mới không làm cho vẻ mặt lãnh đạm của mình nứt nẻ.
Anh ngoan hơn một chút.
Trong giọng nói mang theo một chút ý tứ dỗ dành người khác lại có chút làm nũng.
Được rồi. Người nọ cười khẽ.
Tay Tiếu Trần thăm dò vuốt ve dây xích sắt.
"Rắc." Dây xích sắt một lần nữa bị nứt.
"..."
Trong lòng mọi người đều có một loại cảm giác ẩn ẩn quả nhiên là như vậy.
Tiếu Trần thu hồi ánh mắt, tính toán lui về một bên, cậu nghe được người kia ở bên tai cậu nói như thế, Anh có phải rất ngoan không.
"Đi thôi." Hồ Binh quét qua Tiếu Trần, thu hồi ánh mắt, vẫn là hắn làm tiên phong đi trước.
Kim Hồng trong lòng không ngừng ám chỉ cho chính mình, thậm chí chuẩn bị sẵn sàng gặp quỷ, cố gắng để cho chính mình gặp phải điều gì đó bất thường có thể bình tĩnh lại.
Đáng ngạc nhiên là, sau khi cánh cửa mở ra, cảnh bên trong không thể bình thường hơn.
Một cái giường, một cái bàn, một cái ghế, trên giường còn chất đống rất nhiều quần áo cậu bé tuổi thiếu nhi mới mặc, có thể là do căn phòng này đã lâu không được mở ra, chất đống tro bụi rậm rạp, trên bàn còn bày rất nhiều sách cùng đồ dùng học tập.
Hồ Binh nhìn quanh phòng, thoáng mím môi.
Tiếu Trần không tin Đàm Quân bảo cậu đi lên là không có mục đích, cậu ở cửa quan sát hai giây, trực tiếp bắt đầu động thủ ở trên bàn bắt đầu lật lên.
Cũng đơn giản cậu đeo găng tay, lúc chạm vào đồ đạc trong phòng này không đến mức khiến cậu khó chịu.
Những người xung quanh thấy cậu như vậy, bắt đầu tìm kiếm manh mối trong căn nhà này.
Kim Hồng mở ngăn kéo ra, đập vào mắt chính là một cuốn sổ da đen, cuốn sổ da đen này có chút vàng, thoạt nhìn thập phần cũ kỹ.
Cô cầm lấy, lật lật, chờ cô nhìn rõ nội dung bên trong, thân thể có chút cứng ngắc, ngay cả tay cầm quyển sách cũng có chút bất ổn.
(1) Tôi đã đói trong nhiều ngày, chỉ có thể miễn cưỡng ăn đất Quan Âm, nhưng dạ dày của tôi ăn đến nỗi căng như một quả bóng bay, tôi đã bị táo bón cả tuần...
(2) Thật kỳ lạ, mẹ nói rằng mẹ sẽ đi ăn với ông nội, nhưng buổi tối ông nội trở lại, mẹ đã không trở về.
(3) Hôm nay rất hạnh phúc, bởi vì ông nội không biết lấy thịt từ đâu, đây có thể là lần đầu tiên tôi ăn thịt trong những năm gần đây, tôi đã quên hương vị của thịt, cắn lên có một chút khó gặm, ông nội nói đó là bởi vì những thịt này là thịt sống, nhưng không sao, hương vị của nó ngon hơn so với đất Quan Âm, bông, vỏ cây tôi ăn.
(4) Cha bây giờ không cho phép tôi đi ra ngoài, nói rằng bên ngoài là rất nguy hiểm, cho dù là những chú bác quen biết cũng bảo tôi thấy họ phải đi đường vòng, không nên để họ phát hiện.
Tôi nhớ mẹ tôi rất nhiều.
(5) Bây giờ tôi rất sợ hãi, tôi thấy tiểu béo bị giết bằng dao của cha mình...!
(6) Bà nói với tôi rằng thôn làng của chúng tôi đã bị nguyền rủa, vì vậy tất cả mọi người trong thôn đã biến mất!
(7) Bà ngoại cũng đã biến mất ngày hôm nay...!
Chữ viết trên sổ da đen vô cùng ngây ngô, thậm chí viết lệch đến xiêu xiêu vẹo vẹo, có một số