"Ào ào.
" Mưa lớn đã rơi hơn mười hai giờ, nhưng mưa vẫn không giảm một nửa, nước đọng trên mặt đất cũng sắp vượt qua ngưỡng cửa, gần như đến vị trí cổ tay người.
Vương Diệp Trạch mặt âm u, thân hình cả người đều giấu ở phía sau chỗ ngoặt của bức tường.
Nửa con mắt của hắn lộ ra, dưới ánh mắt đều là quầng thâm, trong mắt cũng tràn đầy tơ máu, cẩn thận quan sát khuôn mặt của hắn, rất rõ ràng có thể nhìn ra sắc mặt hắn có chút tái nhợt, thậm chí ngay cả hô hấp của hắn cũng có chút ngắn ngủi.
Mà trạng thái của Vương Diệp Trạch có thể nói rất giống một bệnh nhân chỉ có thể dựa vào túi oxy để cung cấp oxy mới có thể sống sót.
Ánh mắt Vương Diệp Trạch gắt gao dừng ở trên người La Hiểu Hiểu.
La Hiểu Hiểu quay lưng về phía hắn, ăn mặc tương đối kín mít, hai tay cầm điện thoại di động, tựa như đang chờ người nào trả lời.
Khoảng cách giữa hai người không quá gần, nhưng tuyệt đối không tính là quá xa.
Sắc mặt Vương Diệp Trạch khó coi đến cực điểm.
Tình hình hiện tại của hắn là phi thường khủng hoảng.
Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được trạng thái thân thể của mình càng ngày càng kém, hắn thậm chí vì thế mà đặc biệt chạy đến bệnh viện kiểm tra toàn thân, nhưng kết quả lại cho thấy thân thể hắn thập phần khỏe mạnh.
Hắn vốn ôm may mắn, nhưng trơ mắt nhìn thân thể mình từng chút từng chút sụp đổ, hắn làm sao không rõ.
Cảm giác này rất vi diệu, giống như một cái gì đó không thể đối kháng đang cảnh báo hắn, yêu cầu hắn hành động nhanh chóng, nếu không hậu quả là không thể tưởng tượng được.
Mà loại cảm giác có thể cảm nhận rõ ràng sinh mệnh trôi qua cũng khiến hắn càng ngày càng lo lắng, căn bản không có cách nào bình tĩnh lại.
Điều làm hắn không thể chịu đựng được nhất là hắn đã cố gắng liên hệ với hệ thống để được giải thích và giúp đỡ.
Nhưng đã liên tục nhiều ngày!! Hắn căn bản không thể triệu tập hệ thống!! Giống như hệ thống vốn không có tồn tại!
Nếu không phải ký ức của hắn không thể giả mạo, hắn sắp hoài nghi hệ thống tồn tại có phải là một giấc mộng hay không!
Nó biến mất quá sạch sẽ! Vô tung vô ảnh, một chút dấu vết cũng không có.
Mà thực tế càng như vậy, tâm trạng của hắn càng lo lắng.
Cho nên hiện tại hắn đi đến đường cùng, đã hoàn toàn đặt hy vọng lên người La Hiểu Hiểu.
Bây giờ niềm tin duy nhất chống đỡ hắn kiên trì sống sót chính là giết La Hiểu Hiểu.
Hắn tin tưởng chắc rằng, chỉ có hắn giết cô!!
Hắn mới có thể sống sót!!
Nghĩ đến đây, Vương Diệp Trạch siết chặt nắm đấm, cọ xát con dao giấu trong túi hắn.
Hắn dùng thân phận của Chu Minh để hẹn cô đến đây.
Hắn biết, quan hệ giữa La Hiểu Hiểu và Chu Minh cũng không bình thường.
Nếu Tưởng Linh đã chết, cô dâu ác ma còn sống, La Hiểu Hiểu chính là đối tượng hoài nghi lớn nhất.
Nghĩ đến đây, Vương Diệp Trạch nhìn xung quanh một chút, tay kia chống tường, định nhân cơ hội hành động.
Cơ hội này, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua.
Chu Minh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xuất thần, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, lông mày đều nhíu lại với nhau, hai mắt cũng có chút trống rỗng.
Tiếu Trần hai tay bắt chéo giữa hai chân, dùng dư quang nhìn hắn.
Đối với Chu Minh, cậu luôn có một loại dự cảm không giải thích được.
Ngoài ra còn có một loại thông minh trên thế giới được gọi là đại trí giả ngu, có trí tuệ lớn nhưng không thể hiện.
Chu Minh ngày thường nhìn như có chút không điều chỉnh, nhưng Tiếu Trần lại nhìn ra được, Chu Minh người này có chút sâu không lường được.
Ánh mắt Tiếu Trần hơi lóe lên, lông mi quét qua đường kẻ mắt.
Thậm chí ngày đó Chu Minh hỏi cậu câu hỏi về bản chất của thế giới này, cậu có dự cảm không nói nên lời, cậu cảm thấy, Chu Minh biết,—— nhiều hơn cậu.
Nghĩ tới đây, Tiếu Trần cẩn thận dùng ý niệm thăm hỏi, "Tô Diêm, bản chất của thế giới là gì?"
Không khí một mảnh yên tĩnh.
Tiếu Trần hít sâu một hơi, có chút thở dài.
Thì ra Tô Diêm không nghe được lời trong lòng cậu nói.
Ngược lại yên lặng canh giữ ở một bên, Tô Diêm quan sát nhất cử nhất động của Tiếu Trần giống như nhận ra cái gì đó, một chút biểu tình rất nhỏ của Tiếu Trần cũng không bỏ qua.
"Em có phải có chuyện gì muốn hỏi anh?" Thanh âm Tô Diêm mang theo mê hoặc không nói nên lời.
Tiếu Trần có chút bận tâm, chỉ có thể thoáng nhúc nhích đầu.
Tô Diêm cười khẽ.
Tiếu Trần dừng lại, cảm giác được hình như có thứ gì đó lạnh lẽo nắm lấy tay cậu.
Tiếu Trần theo bản năng muốn trốn, nhưng thân thể lại phản ứng nhanh hơn đại não, trực tiếp thả lỏng cảnh giác.
Giống như động vật thân mềm.
Tiếu Trần không thể không nghĩ như vậy.
Tay Tiếu Trần bị nó nắm trong ngực, sau đó tay trực tiếp nắm lấy mặt dây chuyền treo trên cổ dưới sự hướng dẫn của nó.
Tiếu Trần có chút mờ mịt.
"Đừng sợ, anh ở chỗ này.
"
Mặt Tiếu Trần có chút đỏ bừng.
"Bây giờ em có thể dùng đại não nói chuyện với anh.
"
Tiếu Trần sửng sốt.
Không biết vì sao, một màn này cậu cảm thấy như đã từng quen biết.
Thật giống như, cậu đã từng làm qua.
Tô Diêm im lặng cười cười.
Sợi dây chuyền này!
Không thuộc về thế giới này, nhưng lại thuộc về Tiếu Trần.
"Bản chất của thế giới là gì?" Tiếu Trần nghẹn ngào, ngón tay không ngừng vuốt ve mặt dây chuyền, thần sắc có chút mờ mịt.
"Chúng ta đang sống trong thế giới này," mắt Tiếu Trần động trái phải, nhìn qua có một loại cảm giác yếu ớt không nói nên lời, "Là thật vậy sao?"
Những người xung quanh tôi có thật không?
Tiếu Trần nhắm mắt lại.
Tô Diêm, lại là thật sao?
Tiếu Trần nghe thấy một tiếng cười khẽ, cậu sửng sốt, liên tục chớp mắt