"Tìm được chưa", nam nhân mặc áo đỏ ngồi trên ghế vương, biểu tình lạnh lùng nhìn từng hàng ám sĩ quỳ trên mặt đất, trong giọng nói có chờ mong không giấu được.
Ám sĩ cầm đầu cắn răng, thấy chết không sờn tiến lên lại quỳ một bước, "Bẩm báo bệ hạ, tạm thời còn chưa có."
Tiếu Trần có chút mê hoặc nhìn cảnh tượng trước mắt, hai mắt nhìn trái phải, trong ánh mắt hiện lên một tia mê mang.
Đây là Cảnh Hòa chi ở đâu đây?
Khi cậu nhìn thấy nam nhân ngồi trên ghế trên, mặt cậu lộ vẻ vui vẻ, đi qua.
Nhưng vừa mới đi được hai bước, cậu liền mơ hồ ý thức được có gì đó không ổn.
Cảnh Hòa Chi trước mắt và Cảnh Hòa Chi trong ấn tượng của cậu tựa hồ có chút bất đồng, Cảnh Hòa Chi đối với cậu vĩnh viễn là một khuôn mặt tươi cười, nhu tình cùng tình yêu trong ánh mắt là không lừa được người, luôn có thể hóa thành tất cả bất an bị vứt bỏ trong lòng cậu.
Nhưng Cảnh Hòa Chi này...!
Có gì đó không đúng.
Cả người đều tản mát ra cảm giác lạnh lẽo người sống chớ gần, ánh mắt hung ác, mang theo sát khí, thậm chí không che giấu được khát máu cùng vô tình trong xương cốt.
Tiếu Trần nhìn về phía hắn giống như ở một Cảnh Hòa Chi khác.
Nhưng Tiếu Trần lại mơ hồ cảm thấy Cảnh Hòa Chi này chính là Cảnh Hòa Chi của mình.
Nam nhân cười nhạo một tiếng, trong biểu tình tất cả đều không kiên nhẫn, thân thể vốn đang ngồi thẳng đứng lười biếng tựa vào ghế vương, nửa phần ánh mắt cũng không muốn bày ra cho một đám người quỳ trên mặt đất, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào mép ghế.
Đó là tượng trưng cho sự tức giận của hắn.
Nam nhân khoát tay, thái giám phụng dưỡng bên cạnh sợ hãi đi tới, sợ mình làm sao không làm tốt dẫn tới sẽ là vận mệnh chém đầu.
Cảnh Hòa Chi cũng không thưởng cho hắn nửa phần ánh mắt, lãnh khốc vô tình mở miệng nói, "Nếu các ngươi vô dụng thế này, vậy ta giữ lại các ngươi cũng vô dụng."
Lời nói của nam nhân không có nửa điểm phập phồng, thậm chí không có một chút dao động trong giọng điệu, giống như đang nói hôm nay thời tiết thật sự không tốt chút nào, bình thản thản nhiên.
"Kéo xuống, giết đi." Đôi mắt xám của nam nhân lóe lên.
Lạnh lùng đến kinh hãi.
Tiếu Trần dừng tại chỗ, trơ mắt nhìn đám người quỳ trên mặt đất bị đoàn người bên ngoài cửa xông vào kéo ra ngoài, ngay sau đó cậu có thể nghe được tiếng nước phốc bên ngoài cửa truyền đến, cùng với tiếng pong một cái gì đó cứng rắn đập xuống đất.
Nam nhân từ đầu đến cuối, biểu tình cũng không có phập phồng, giết người không chớp mắt với ngươi.
Tiếu Trần từ nhỏ đã gặp qua cô hồn oán quỷ, cảnh tượng chết căn bản không kích động được chút gợn sóng trong lòng cậu.
Huống chi, so với những thứ này, cậu càng tò mò chính là, nam nhân trước mắt này rốt cuộc có phải là Cảnh Hòa Chi hay không.
Nếu như vậy, nơi này là nơi nào, vì sao Cảnh Hòa Chi lại biến thành bộ dạng như bây giờ.
Tiếu Trần mím môi.
Từ khi cậu đứng ở chỗ này, cậu liền phát hiện, tất cả mọi người xung quanh đều không nhìn thấy cậu, cậu tựa như một người ngoài cuộc, đứng nhìn những gì đã xảy ra trước mắt, không ai biết cậu là ai, cũng sẽ không có người biết, vì sao cậu đến.
Không! Không đúng!
Tiếu Trần dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía nam nhân ngồi trên ghế vương.
Nếu nhất định vì sao mà đến.
Câu trả lời là không có nghi ngờ.
Cậu chỉ có khả năng đến vì hắn.
Cảnh Hòa Chi từ trên ghế đứng lên, kéo thân thể nặng nề, mặt không chút thay đổi đi ra ngoài, áo đỏ dài kéo trên mặt đất.
Khi hắn đi tới vị trí Tiếu Trần đứng, bước chân hơi chậm lại, giống như cảm ứng được thứ gì đó, nhìn xung quanh bên trái bên phải, trái tim ngay sau đó cũng là mãnh liệt run rẩy.
Tiếu Trần trơ mắt nhìn nam nhân này đi dạo quanh vị trí đứng của mình, đi tới lại bốn năm lần, gắt gao nhìn chằm chằm vị trí đứng của mình thật lâu, thật giống như biết nơi này đứng một người.
Chẳng lẽ hắn nhìn thấy chính mình.
Tiếu Trần nghĩ như vậy.
Cảnh Hòa Chi nhịn trái tim mình đột nhiên đau đớn, nắm chặt quyền, cuối cùng con ngươi màu xám vốn gợn sóng lại một lần nữa trầm xuống, thậm chí so với lúc đầu còn trống rỗng hơn, mang theo đau đớn.
Sau đó, nam nhân tâm ngoan độc, không còn rối rắm nữa, xoay người phất tay áo, cũng không quay đầu rời đi.
Không tìm thấy! Hắn vẫn chưa tìm thấy bảo bối của mình!
Tiếu Trần sững sờ tại chỗ, nhìn bóng lưng nam nhân rời đi, không hiểu sao cảm thấy bóng lưng của hắn có chút cô đơn không nói nên lời.
Tiếu Trần vội vàng đi theo.
Nam nhân nhặt những bức tranh được bọc trong vải trên bàn làm việc của mình, sau đó cẩn thận lấy nó ra.
Trên bàn có rất nhiều thứ, nam nhân nhíu mày, cũng không biết có phải ngại mấy thứ này chướng mắt hay không, trực tiếp vung tay áo, lạnh lùng đem toàn bộ đồ đạc trên bàn vứt xuống đất.
Thái giám cung nữ canh giữ ngoài cửa cả người run lên, nhưng tựa hồ lại là thói quen, vào lúc này không có người tiến vào quấy rầy, không ai thu thập tàn cục.
Tiếu Trần vẻ mặt phức tạp nhìn hành động của hắn.
Dễ cáu kỉnh, không quý trọng thân thể.
Tiếu Trần đau lòng, bước chân dừng tại chỗ, do dự không đi trước.
Người yêu của mình, mình làm sao có thể không nhận ra.
Cho dù tính tình đại biến thì như thế nào, Tiếu Trần hoàn toàn có thể khẳng định, người này chính là Cảnh Hòa Chi của mình.
Độc nhất vô nhị, thế gian vô song.
Cảnh Hòa Chi lát gạch bức tranh, xụi lơ mở ra trên bàn, sau đó không nói một lời nhìn chằm chằm vào người trong bức tranh, ngón tay rơi trên giấy vẽ nhẹ nhàng vuốt ve, giống như đang nhìn một món trân bảo dễ vỡ mà hiếm thấy.
Tiếu Trần thấy hắn như thế, tiến lên, có chút nghi ngờ nhìn bức tranh.
Là cái gì làm cho hắn si mê đến như vậy?
Tiếu Trần liếc mắt một cái, liền sửng sốt tại chỗ.
Bức tranh này không phải là một bức tranh đẹp đơn giản!
Tiếu Trần tức giận đỏ mặt, da mặt đỏ bừng đỏ bừng.
Đây rõ ràng là một bộ sống / xuân / cung!!
Vẫn là hai loại nam nhân này, một người thừa nhận, một người cho.
Chờ Tiếu Trần lại đến gần một chút, nhìn rõ người trong bức tranh, trong lòng dâng lên không vui trong nháy mắt quét sạch không còn.
Thiếu niên trong bức tranh có đôi mắt thụy phượng quyến rũ, hơi nhướng lên, lộ ra mị ý, mà lưng y rất có một hình xăm, một bông hồng cùng rắn.
Hoa hồng và rắn quấn quanh nhau tựa như hai người dây dưa trong tranh, tình cảm sâu thẳm, không thể tự rút ra, tình chàng ý thiếp, quá sát tình.
Nội tâm Tiếu Trần khó chịu nói không nên lời, chỉ có thể tiếp tục nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nam nhân.
Ngón tay Cảnh Hòa Chi đặt trên mặt thiếu niên trong bức tranh, liếc mắt đưa tình nhìn người trong tranh.
"Bảo bối, rốt cuộc em đang ở đâu!" Cảnh Hòa Chi lộ ra ẩn nhẫn, thậm chí có chút điên cuồng, "Vì sao nhiều năm như vậy trôi qua, ta một chút tin tức của em cũng không tìm được!"
Tiếu Trần nghe được thanh âm của nam nhân, nội tâm một trận khổ sở cùng chua xót, muốn xông lên ôm một Cảnh Hòa Chi một cái, nhưng tay cậu vừa vươn ra nửa phần lại thẳng tắp xuyên qua thân thể nam nhân như vậy.
Không thể chạm vào.
Giống như hai thời không khác nhau.
Tay Tiếu Trần cứ như vậy nửa định ở trên không trung, cuối cùng hóa thành nửa nắm đấm chậm rãi nắm chặt, sau đó buông xuống.
Đây là lần đầu tiên Tiếu Trần cảm thấy vô lực như vậy.
Răng của cậu cũng cắn chặt vào môi dưới của mình.
Rõ ràng người yêu ở ngay trước mắt, lại căn bản không thể đoàn tụ, tựa như bất quá chỉ là trong gang tấc, lại cố tình núi xông cách xa nhau.
Tiếu Trần trực tiếp làm ra tư thế ôm lấy Cảnh Hòa Chi, ý đồ an ủi nam nhân một chút.
"En ở đây, Cảnh Hòa Chi, em ở bên cạnh người!"
Tiếu Trần không ngừng lặp đi lặp lại câu nói này, nhìn nam nhân trước mắt cảm xúc thập phần bất ổn này, trong lòng cậu có loại khó chịu nói không nên lời, mặc dù cậu biết đối phương căn bản không nghe thấy thanh âm của mình, nhưng cậu vẫn nói hết lần này đến lần khác, cho dù biết đối phương nghe không thấy, nhưng chính là cảm thấy chỉ cần như vậy, mới có thể đem cảm xúc của mình truyền đến đáy lòng nam nhân.
"Em ở đây, em ở bên cạnh người."
Em chưa bao giờ đi.
Cũng sẽ không đi.
Tay Cảnh Hòa Chi dừng lại trên bức tranh vuốt ve hơi dừng lại, mí mắt cũng nhảy dựng lên.
Hắn giống như cảm ứng được cái gì đó, đứng thẳng người, nhìn trái phải, bước chân vây quanh bàn làm việc, đi qua lại vài vòng.
Vì sao, hắn luôn cảm thấy mình giống như cảm ứng được bảo bối của mình!
Nam nhân nắm quyền.
Kết quả lại là vô ích, đó là ảo ảnh.
Hắn vươn ngón tay ra nhấn nhấn huyệt thái dương của mình.
Bảo bối! Rốt cuộc em ở đâu!
Tiếu Trần giống như một cái bóng của Cảnh Hòa Chi, Cảnh Hòa Chi đi tới đâu, cậu liền đi theo tới đó.
Tiếu Trần cũng phát hiện mình ở chỗ này căn bản không nhìn thấy bất kỳ quỷ quái nào, bình tĩnh đến mức giống như thế gian vốn nên tốt đẹp.
Cậu ngày đêm quan sát nhất cử nhất động của Cảnh Hòa Chi, nhìn nam nhân này làm hỏng thân thể mình như thế nào, lại làm sao đối với mình tương tư thành bệnh.
Bạo quân! Hôn quân!
Đó là nhãn mà tất cả mọi người đã gắn cho hắn.
Dân chúng trên đời cũng là khổ không nói nên lời.
Hắn tàn bạo! Giết người không chớp mắt! Không hỏi thế sự! Không hỏi triều chính!
Dân chúng trên thế gian khổ sở hắn không chút để ý, tùy ý tự sinh tự diệt, triều đình một khi có người phản bác, đều là chém đầu bày ra kết quả thị chúng, nhất ý cô hành, không hề có nửa phần nhân tính.
Nhưng tựa như tất cả mọi người đều biết hắn là bạo quân hôn quân, cả ngày đều biết nam nhân này so với mãnh thú hồng thủy còn đáng sợ hơn là một lòng tìm kiếm một người.
Tìm kiếm một hình xăm hoa hồng và rắn sau lưng, một nam nhân với một đôi mắt phượng đẹp.l đễ.
Buồn cười! Thật đáng buồn! Đáng giận!
Một đời đế vương, không đóng góp cho dân chúng quốc gia, cư nhiên vẫn là đoạn tay áo!
Vì người trong giấc mộng mất công!
Bất quá là hoa trong gương, trăng trong nước, ai biết người kia rốt cuộc có tồn tại hay không!
Nhiều năm trôi qua! Một chút tin tức cũng không có!
Vì sao hết lần này tới lần khác vẫn không buông xuống được.
Thời gian giống như giữa các ngón tay, qua đi thật sự rất nhanh.
Tiếu Trần phát hiện mình sẽ không ngừng nhảy vào những thời điểm khác nhau, các địa điểm khác nhau.
Rõ ràng mình còn chưa cảm nhận được thời gian trôi qua, người yêu trước mắt lại từng bước trở nên tiều tụy, thậm chí bắt đầu già đi.
Dù sao cũng □□ phàm thai, là cá nhân nhất định sẽ già.
Tiếu Trần lẳng lặng đứng ở một bên, từ từ nhìn nam nhân thay đổi.
Nam nhân ngồi trên ghế, nửa gật