Ánh nắng mặt trời chói và rực rỡ khiến người loá mắt.
Tiếu Trần hơi lấy tay che mặt trời trước mắt, híp mắt lại.
Đột nhiên, cậu quay lại và nhìn về phía cái bóng của mình, nhìn vào đường viền cái bóng trên mặt đất, trong lòng của Tiếu Trần không giải thích được một cảm giác khác thường.
"Tớ muốn làm cái bóng của cậu." Ai đó đã từng nói điều đó với cậu
Tiếu Trần giật mình, vỗ vỗ huyệt thái dương của mình.
Gần đây số lần cậu nhớ về người kia càng ngày càng nhiều hơn.
Tiếu Trần còn có thể cảm giác được vị trí hình xăm sau lưng còn có chút đau đớn, nhưng những đau này đối với Tiếu Trần mà nói vẫn còn trong phạm vi chấp nhận được.
Bóng đen chậm rãi trượt lên bắp chân của Tiếu Trần, sau đó chậm rãi kéo dài lên trên, đùi, mông, thẳng lên trên, chui vào trong áo của Tiếu Trần.
Vẻ mặt nó điên cuồng nhìn hình xăm trên lưng Tiếu Trần, nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn vết máu còn sót lại, vừa có chút đau lòng, nhưng lại không che giấu được hưng phấn cùng si cuồng bên trong mình.
Của tôi! Đây là của tôi!
Hì hì.
Một chân của Tiếu Trần vừa mới bước vào cửa trường, liền đột nhiên ngẩng đầu, ý thức được có gì đó không đúng.
"Ầm ầm!" Thanh âm vang lên, trên bầu trời hiện lên một tia sấm sét.
Vành tai Tiếu Trần khẽ động, bắt đầu phân biệt thanh âm này.
Không đợi cậu lấy lại tinh thần, màu sắc của bầu trời đã ảm đạm bằng mắt thường, đáng sợ hơn chính là, rõ ràng đường phố vừa rồi còn đầy đám người đã lập tức trống rỗng, để cậu một mình đứng tại chỗ.
Vạn dặm không mây, chỉ còn lại một mảnh bóng tối.
Trái tim Tiếu Trần đột nhiên lộp bộp một chút
Đất chuyển trời toàn.
Giống như bị một tầng hắc ám bao vây.
Chuyện gì đang xảy ra?!
Tiếu Trần hoảng sợ.
Chung quanh yên tĩnh không tiếng động, đen kịt đến mức đưa tay không thấy năm ngón tay.
Không có mặt trăng, không có ngôi sao, càng không có đèn đường...!
Tất cả mọi thứ xung quanh không thể nhìn thấy quá rõ ràng, trước mắt chỉ có bóng tối vô biên.
Giống như trong nháy mắt, cậu liền bị người đưa vào dị thế giới.
Sấm chớp.
- Ầm ầm ——!.
Một tiếng vang lớn.
Tiếu Trần lại run rẩy.
Trong nháy mắt tia điện sáng lên, cậu mới miễn miễn cưỡng cưỡng đối với hoàn cảnh chung quanh có một cái nhận thức chung.
Thực sự là vẫn ở cổng trường.
Cậu nghe tiếng sấm đinh tai nhức óc này, tay chính mình nắm chặt nắm đấm.
Chết tiệt! Chuyện gì đang xảy ra! Cậu chắc không phải là một nằm mơ chứ!
Nhưng hết thảy trước mắt lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng chân thật, không nghi ngờ có giả.
Bầu trời đen kịt thỉnh thoảng bị chém thành hai nửa, phát ra quang mang màu vàng kim, sau đó theo sát mấy ngày là một tiếng động kinh thiên động địa, hận không thể đem toàn bộ thế giới đều chấn nát.
Loại cảm giác sợ hãi bị vây trong bóng tối, đối với thế giới hoàn toàn không biết gì, làm cho cả người Tiếu Trần run rẩy tản ra khí lạnh, da đầu đều có chút tê dại.
"Sàn sạt——"
Một cái gì đó trôi qua từ phía sau cậu, phát ra âm thanh.
Trong dư quang, Tiếu Trần chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng màu trắng.
Tiếu Trần trợn to mắt, bàn chân có chút tê dại, cả người bắt đầu đổ mồ hôi, thậm chí ngay cả nổi da gà cũng dựng thẳng lên.
"Rắc rắc ——"
Nó giống như âm thanh xương cốt bị bóp nát.
Thân ảnh màu trắng đầu tiên xuất hiện ở phía sau Tiếu Trần, chờ cậu xoay người lại, lại đổi sang bên cạnh cậu, lặp đi lặp lại như thế.
Hàn khí bức người, âm lãnh lại đáng sợ.
Đêm tối mênh mông, chỉ có bóng trắng không ngừng phiêu đãng.
- Hi hi hi hi hi ha ha ha ha——"
Giống như u linh, bốn phía truyền đến tiếng vang trống rỗng.
Giống như đang cười nhạo, mang theo vài phần cảm giác không chân thật.
Máu của Tiếu Trần sắp đông lại, hai chân cố định tại chỗ, không nhúc nhích, đại não giống như sắp nổ tung.
Gặp quỷ, chết tiệt!
Bóng trắng đột nhiên từ phía sau cậu nhảy ra, lộ ra khuôn mặt trắng bệch đến mức giống như sơn tường, trong đôi mắt mở to không có tròng mắt, chỉ có hai bộ huyết xương khô.
Tiếu Trần cả người run lên, hai chân mềm nhũn, trực tiếp bị dọa đến mức ngồi trên mặt đất, theo bản năng vươn hai tay lập tức ngăn trở hai mắt của mình.
"..."
Cảm giác đau đớn bất ngờ cũng không có xuất hiện.
Tiếu Trần run rẩy mở mắt ra, thật cẩn thận đem tay mình mở ra một chút, xuyên thấu qua kẽ ngón tay nhìn hết thảy chung quanh.
"..."
Cậu mới vừa mở ra một chút, đã bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.
Bóng quỷ màu trắng kia bị bóng đen không biết từ đâu chạy ra một phen khóa cổ họng, gắt gao nắm lấy cổ, trực tiếp nâng nó lên.
"A a a a a——"
Bóng trắng phát ra tiếng kêu thê lương mà bén nhọn, loại tiếng hô này giống như loại người bị hỏa thiêu sống, phi thường chói tai, thậm chí sẽ làm cho người ta sởn tóc gáy.
Nếu không phải khoảng cách với bọn họ thập phần gần, Tiếu Trần thậm chí căn bản không nhìn thấy hình dáng bóng đen này.
"Thình thịch, thình thịch." Tim Tiếu Trần bắt đầu đập nhanh hơn.
Hơi mở to miệng mình, đồng tử run rẩy.
"Ầm ầm." Trên bầu trời thỉnh thoảng lóe ra vài tia chớp, sau đó là tiếng kinh thiên động địa vang lớn.
Dựa vào ánh sáng phát ra mấy giây tia chớp kia, Tiếu Trần mơ hồ có thể thấy rõ đường nét bóng đen.
Bóng đen bóp cổ họng quỷ trắng, chậm rãi quay đầu lại, mượn ánh sáng lóe lên cùng con ngươi khiếp sợ của Tiếu Trần nhìn nhau.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Bóng trắng lại bắt được thời cơ, nương theo bóng đen thất thần trong nháy mắt, hóa thành một vệt khói trắng, nhanh chóng chuồn đi.
Bóng đen cũng không có đuổi theo.
Tiếu Trần thở hổn hển một hơi, hốc mắt đều có chút ướt át, thậm chí cả khuôn mặt đều run rẩy.
Bóng đen chậm rãi đi về phía vị trí Tiếu Trần đang ngồi.
Tiếu Trần muốn đứng lên, nhưng vừa rồi kinh hách lại làm cho cậu hoảng hốt, không có bao nhiêu khí lực, trực tiếp mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống.
Bóng đen lại nhanh tay lẹ mắt, rất nhanh đỡ lấy thân thể Tiếu Trần.
Tiếu Trần ngẩng đầu, giật giật miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng một giây sau, bầu trời lại bắt đầu biến hóa.
Những đám mây đen rút đi, vạn dặm nắng ấm, mặt trời lên cao.
Những người vừa rồi chung quanh biến mất lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt Tiếu Trần.
Bên ngoài là tiếng còi xe cộ ùn ùn, bên cạnh là tiếng trao đổi giữa các bạn học sinh đi tới đi lui...!
Tim Tiếu Trần đập nhanh, nhưng bóng đen trước mắt vừa rồi đã hóa thành hư vô, phảng phất tất cả những gì cậu vừa trải qua bất quá chỉ là suy nghĩ của cậu!
Nếu không phải hắn nhìn thấy trên đùi mình còn có bùn đất vừa mới ngã xuống mà dính vào, chỉ sợ ngay cả Tiếu Trần cũng sẽ tự hỏi, vừa rồi có phải mình đang nằm mơ hay không.
Tiếu Trần lại một lần nữa che lại vị trí ngực.
Cậu có thể cảm nhận được nơi này có chút mơ hồ đau đớn.
Cố Lộc Minh.
Có phải là cậu không?
Bóng đen cũng không có biến mất, chỉ là giờ này khắc này Tiếu Trần căn bản không có biện pháp nhìn thấy chính mình.
Tiếu Trần ngồi xổm xuống, trực tiếp ngồi xổm ở vị trí cổng trường, trong ánh mắt kinh ngạc của đám người đi tới đi lui chung quanh trực tiếp che mặt khóc lên.
Đây là lần đầu tiên cậu khóc kể từ khi Cố Lộc Minh rời đi từng ấy năm.
Tê tâm liệt phế, không chút bận tâm đến địa điểm thời gian trường hợp.
Thoạt nhìn