Xuyên Bách ngốc lăng, Thương Lục là có ý gì? Xem thân thể của nàng? Chẳng lẽ muốn....?
Xuyên Bách tuy rằng chưa từng yêu đương, nhưng rốt cuộc cậu vẽ truyện 18+ lâu như vậy, mơ mơ màng màng cũng có thể đoán ra ý trong lời nói Thương Lục, chỉ là cậu chưa bao giờ nghĩ tới, Thương Lục cư nhiên sẽ chủ động như vậy.....
“Thương Lục.....Cô nói bậy bạ gì đó a...!Tôi sao có thể xem thân thể của cô được?”
Cậu dùng sức tránh khỏi cái ôm của Thương Lục, quay đầu lại nhìn về phía Thương Lục, ánh mắt của y tựa hồ có chút bi thương.
“Vì sao lại không thể......Chúng ta không phải là người yêu sao?”
Ngữ khí Thương Lục đáng thương vô cùng, lông mi dài rũ xuống, che khuất đôi mắt đen thâm thúy.
“Tôi....Tôi không phải có ý tứ này....Tôi chỉ cảm thấy mọi việc hẳn là nước chảy thành sông mới được.....Cô hiểu không?”
“.....Tiến độ của chúng ta quá nhanh.”
Thương Lục nghe những lời này của cậu, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, không muốn nói nữa, tựa hồ không thể lý giải được những lời này của Xuyên Bách.
Giờ phút này trong lòng Xuyên Bách cũng có chút quái dị, cậu không rõ vì sao Thương Lục một hai phải muốn cậu xem thân thể của nàng.
Cậu thở dài, sợ Thương Lục tức giận, nhẹ giọng nói: “Tôi là vì tốt cho cô, tôi không muốn làm tổn thương Thương Lục.”
Thương Lục vẫn làm như không rõ, y cầm lấy tay Xuyên Bách, trong mắt tựa hồ ngập nước mắt: “Sao có thể nói là thương tổn chứ....Thân ái.....Chạm vào tôi được không?”
Nói xong, y liền cầm lấy tay của cậu kéo sang phía ngực y.
Xuyên Bách trừng lớn mắt, đột nhiên ném tay y ra, ánh mắt có chút không thể tưởng tượng.
“Thương Lục.....Tôi không rõ vì sao cô muốn như vậy? Tôi thích cô, cho nên không muốn làm tổn thương cô....!Nhưng vì sao cô cứ đối với chính mình như vậy? Cô.....Cô.....Vẫn là tự mình ngẫm lại đi.”
Xuyên Bách muốn nói lại thôi, suy nghĩ thật lâu vẫn quyết định tạm thời làm Thương Lục thanh tỉnh một chút.
Có lẽ là thiếu nữ lâm vào yêu đương bị vui sướng làm lu mờ đầu óc đi.
Cậu không dám nhìn về phía Thương Lục, thấp giọng nói: “Tôi.....Tôi còn có chút việc, đi về trước.”
Rõ ràng ngày hôm qua hai người mới xác định quan hệ a.....Đầu tiên là đưa ra ở chung, hiện tại lại đưa ra yêu cầu kỳ quái như vậy!
Xuyên Bách đầy mặt đỏ bừng, nhưng cậu biết, chính mình tuyệt không thể làm ra loại chuyện này, cho dù là Thương Lục chủ động đưa ra, cậu cũng không có khả năng đáp ứng.
Cậu căn bản không đành lòng nhìn khuôn mặt Thương Lục, dường như chạy trốn mà rời khỏi vườn hoa hồng, bên trong vườn hoa hồng sẽ xảy ra cái gì tiếp theo, cậu không biết một chút nào.
Nhìn bóng dáng Xuyên Bách rời đi, Thương Lục hơi giật mình đứng lặng một chỗ, mắt đen lóe lóe, ánh mắt lại vẫn không rời khỏi bóng dáng Xuyên Bách.
Thật lâu sau, y cúi đầu, ngốc nghếch nở nụ cười, đôi tay che mặt, trong tiếng cười lại trộn lẫn vài phần bất đắc dĩ.
Vì sao.....Vì sao không muốn chạm vào y...? Chẳng lẽ gia hỏa kia tốt hơn chính mình sao?
Y thật sự không muốn tiếp tục mặc đồ nữ.....Y mới là Thương Lục a.....Gia hỏa kia chỉ là kẻ đáng thương sống nhờ trong thân thể y mà thôi!
Mãi cho đến hiện tại.....Thân ái vẫn luôn cho rằng chính mình là nữ nhân, luôn mọi cách che chở y, nhưng y là nam nhân....
Lúc này trong đầu óc quanh quẩn thanh âm thuộc về một người khác, thanh âm trầm thấp, nhưng thái độ rất kiêu ngạo.
“Thật là đáng thương a.....Yiểu Bách cự tuyệt anh nha.....Nếu là tôi nói, Tiểu Bách nhất định sẽ đáp ứng.....”
“Anh trai, không bằng đưa quyền khống chế thân thể giao cho tôi đi? Tôi sẽ giúp anh hoàn thành những việc đó nha.”
“Câm miệng!”
Thương Lục nhịn không được gầm nhẹ ra tiếng, mắt đen là tức giận ngập trời.
Thằng nhãi đáng chết này, cư nhiên mưu toan thay thế được y! Không có khả năng......Không có khả năng! Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Đáy lòng Thương Lục là kinh hoảng tột cùng, người yêu tựa hồ càng ngày càng cách xa chính mình, mà thân thể y cũng sắp bị người khác đoạt đi, ghê tởm hơn chính là.....Còn có một con sâu ghê tởm vẫn luôn ở bên người yêu mình!
“Không thể.....Không thể....!”
Biểu tình Thương Lục càng thêm điên cuồng, dục vọng trong lòng như sắp bộc phát, mà một nam nhân khác đang ẩn núp ở trong thân thể y, lúc này thấp giọng cười.
Đúng.....Chính là như vậy.....Tiếp tục điên cuồng đi.....Chờ đến ngày anh hoàn toàn đánh mất lý trí.....Thân thể đó sẽ hoàn toàn thuộc về tôi.
Đến lúc đó, hắn liền có thể cùng Tiểu Bách ở bên nhau....Quang minh chính đại ở bên nhau.
******
Những việc này Xuyên Bách toàn bộ đều không biết, cậu chỉ biết mình sau khi trở về từ buổi chiều, tâm tình vẫn luôn rất suy sụp.
Xuyên Bách nằm ở trên giường, tâm sự nặng nề, căn bản không thể đi vào giấc ngủ, càng ngày càng bực bội, chỉ cảm thấy trong phòng ngủ càng buồn.
Cậu thở một hơi dài, lại lần nữa trở mình, mặt quay ra cửa sổ.
Không biết trận gió tới từ đâu, thổi bay rèm lên, ban đêm đảo H phá lệ yên lặng.
Trong lòng Xuyên Bách càng ngày càng bực bội, cậu thở dài, chậm rãi đứng dậy, bước đến trước cửa sổ, muốn đóng chặt cửa sổ lại.
“Gió thật là lớn...”
Bức màn bay bổng, ánh trăng xuyên qua lớp vải mỏng, không biết có phải là ảo giác không, Xuyên Bách tựa hồ loáng thoáng thấy phía sau rèm có một bóng người mơ hồ.
Cậu nhanh chóng xoa xoa mắt, khi nhìn lại liền không thấy cái gì.
Trong lòng cậu có chút sợ hãi, nhanh chóng đóng khoá cửa sổ lại, chỉ muốn trở lại giường ngủ một giấc.
“Tiểu Bách....”
Trong phòng đột nhiên truyền đến một giọng nam không biết từ chỗ nào, thanh âm hắn trầm thấp, Xuyên Bách cả kinh, trừng lớn con ngươi, vội vàng quay người lại, biểu tình hoảng loạn.
Không phải là ảo giác, vừa rồi thật sự có người gọi cậu! Hơn nữa thanh âm...!Thật sự rất giống Thương Lục!
“Tiểu Bách, tôi tới rồi.....”
Xuyên Bách nhịn không được lảo đảo ra sau hai bước, sau lưng kề sát vách tường, thanh âm run rẩy: “Ai....Ngươi là ai?”
Phía sau tấm rèm trắng tinh đột nhiên xuất hiện một bóng người, hầu kết Xuyên Bách giật giật, nuốt một ngụm nước miếng, cậu thật sự không nhìn lầm! Sau rèm thật sự có người!
Người này sao lại biết tên của cậu?
Người nọ nhẹ nhàng kéo rèm lên, ánh trăng như thác nước chiếu lên mái tóc đen của, một đôi mắt đen tràn đầy ôn nhu, khuôn mặt như ngọc cười ngọt ngào.
Là.....Là Thương Lục?! Sao lại ở chỗ này?
“Thương Lục...? Cô vào bằng cách nào? Cô......Không ngủ được sao?”
Thương Lục vẫn mang thần sắc ôn nhu, dần dần tới gần Xuyên Bách: “Bởi vì rất muốn Tiểu Bách.....Cho nên lặng lẽ đến nhìn anh.”
Hô hấp Xuyên Bách có chút dồn dập, căn bản không dám đối diện với ánh mắt hắn.
Đêm nay Thương Lục rất khác so với ban ngày, ban ngày hắn tựa hồ rất dính cậu,