Lâu lắm rồi mới có một bữa ăn ngon no căng bụng như vậy.
Hạ Hiểu ngồi trên sofa thỏa mãn xoa xoa cái bụng của mình.
Cố Duệ rót một ly nước rồi chia thuốc ra đưa cho cô.
Hạ Hiểu nhìn mấy viên thuốc nhỏ xinh trên tay anh mà rùng mình.
Thuốc càng nhỏ thì lại càng đắng, lúc nhỏ Lâm Tương đã phải tốn rất nhiều công sức mới dụ được Hạ Hiểu uống thuốc.
Sau khi vào tiểu học, sức khỏe của cô cũng ổn định hơn nên không động vào thuốc nữa.
Bây giờ lại phải nuốt mấy viên thuốc đắng nghét này vào miệng, chi bằng cho cô đi đầu thai luôn còn tốt hơn.
Cố Duệ đương nhiên cũng không phải người dễ chịu thua, đối phó với cô chỉ cần dùng chút mẹo là được.
Cố Duệ biết Hạ Hiểu thích cái gì, nên chỉ cần dùng nó dỗ ngọt một chút, xem như thành công rồi.
"Cậu ngoan ngoãn uống hết thuốc, tớ sẽ mua cho cậu bộ màu vẽ mà cậu thích."
Hạ Hiểu vừa nghe đã lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin nhìn Cố Duệ.
Bộ màu vẽ mà cô thích, là loại vô cùng tốt, giá cũng mấy ngàn tệ chứ không rẻ.
Đối với cô là đắt, nhưng với anh thì nó chẳng đáng bao nhiêu, mấy đồ dùng của anh cũng tầm giá đó trở lên.
Quả nhiên người giàu xài đồ không tầm thường, không thể đem ra so sánh được.
Hạ Hiểu xòe tay ra nhận thuốc và nước từ Cố Duệ, ngẩng đầu nói với anh:
"Tớ sẽ uống thuốc, nhưng cậu không cần mua đâu."
Hạ Hiểu mặt nhăn mày nhíu uống hết đống thuốc trên tay.
Cô rùng mình một cái, vừa định mở miệng nói chuyện thì Cố Duệ bỏ gì đó vào miệng cô.
Vị ngọt trên đầu lưỡi vô cùng dễ chịu, làm át đi vị đắng của thuốc.
Hạ Hiểu cười tít mắt nói với anh:
"Kẹo vải, ngon quá!"
"Ừ."
"Cậu định chừng nào đưa tớ về, ngày mai còn phải đi học nữa?"
"Buổi chiều."
Cố Duệ đột nhiên đứng dậy đi ra phía sau, Hạ Hiểu không dám ở một mình nên cũng lật đật đi theo.
Cố Duệ mở cửa để Hạ Hiểu ra trước rồi mình mới theo sau.
Bên ngoài là vườn hoa, những loài hoa ở đây còn đẹp hơn nhiều so với khuôn viên ngoài trước.
Hạ Hiểu nhìn khung cảnh thơ mộng trước mắt đến ngây người, đột nhiên cánh tay bị nắm lấy kéo đi.
Cố Duệ dẫn Hạ Hiểu vào nhà kính, bên trong đều là những loài hoa quý hiếm, chỉ có thể nuôi trồng trong nhà kính.
Hạ Hiểu nhìn quanh một vòng, cuối cùng mắt dừng lại ở một chỗ.
Nơi đó có một thứ đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cô.
Cố Duệ cũng đã để ý đến ánh mắt của cô, anh cười hỏi:
"Đẹp không?"
"Đẹp, rất đẹp.
Nhưng mà, sao cậu lại trồng được vậy?"
Hạ Hiểu nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa hồng.
Đây chính là loài hoa hồng mà bọn họ từng thấy lúc đi hoạt động ngoại khóa.
"Trước đây ba tớ được tặng mấy cây, nhưng chỉ còn lại hai cây thôi, thật sự rất khó trồng.
Lần trước thấy cậu thích nên dẫn cậu đến xem.
Nếu cậu thích...!tớ..."
"Thích.
Nhưng vẫn