Hạ Hiểu vừa mở chiếc hộp ra, đã thấy một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật, bên trong đều là những lời mà ông muốn nói với cô.
Món quà mà ông tặng cô là một hộp màu vẽ.
Ông vẫn còn nhớ rõ sở thích của con gái mình là vẽ.
Năm 6 tuổi Hạ Hiểu đã bắt đầu vẽ nguệch ngoạc lên giấy, được Lâm Tương phát hiện.
Sau đó hai người để cô đi học vẽ, học đến năm 10 tuổi, hai người ly hôn, cô cũng bỏ học.
Thế nhưng cô vẫn không từ bỏ ước mơ của mình, luôn tìm tòi những cách vẽ mới ở trên mạng.
Hạ Hiểu đóng hộp lại, cẩn thận cất vào một góc, đây dù sao cũng là món quà Hạ Tĩnh Thiên tặng cô, cô sẽ trân trọng nó.
Khi Hạ Hiểu cầm điện thoại mới nhớ ra lúc nãy bản thân nói sẽ gọi lại cho Cố Duệ nhưng quên mất.
Cô mở hộp chat lên, chỉ thấy anh nhắn bảo cô ngủ sớm, phía dưới còn kèm theo một sticker chúc ngủ ngon.
Hạ Hiểu gửi lại cho anh một sticker rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, bởi vì dậy trễ mà Hạ Hiểu đã đi làm trễ.
Không biết trời xui đất khiến thế nào mà sáng nay cô tắt báo thức rồi lại tiếp tục nằm ngủ.
Kết quả đến khi thức dậy nhìn lại đồng hồ đã là 7 giờ 30 rồi.
Cô tức tốc vệ sinh cá nhân rồi chạy nhanh đến tiệm mỳ.
Lúc mở cửa, Hạ Hiểu vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy những người bên trong.
Bên trong ngoài những người khách khác, Vương Tử Xuyên, Tiểu Linh, còn có bạn học của cô.
Họ đến mà không báo trước, khiến cô rất bất ngờ.
Hạ Hiểu bước vào, chào Vương Tử Xuyên và Tiểu Linh một tiếng, vào trong cất đồ rồi chào hỏi chú thím Vương, sau đó mới ra hỏi mọi người:
"Sao mọi người...!lại đến đây?"
Khúc Tịnh Dao đứng dậy kéo tay cô nói "Đến tạo bất ngờ cho cậu đó."
"Bất ngờ? Bất giờ gì vậy?"
Hạ Hiểu nhìn Khúc Tịnh Dao, Khúc Tịnh Dao lại chuyển ánh mắt sang Cố Duệ.
Lúc này Hạ Hiểu mới để ý đến anh, thật là quá thiếu xót rồi.
Đột nhiên cô nhớ ra, hôm qua anh nói còn đang ở Nhật, vậy mà sáng nay lại có mặt ở đây.
Anh bay trong đêm về đấy hả?
"Không phải nói thưởng cho cậu một chuyến dã ngoại sao? Bây giờ thực hiện lời hứa với cậu."
"Cái này...!cũng quá đột ngột rồi."
Hạ Hiểu nhìn mọi người, cảm thấy rất áy náy.
Mọi người đến đột ngột như vậy, cô còn chưa có xin nghỉ phép nữa mà.
Thế nhưng trái ngược với sự lo lắng của cô, mọi người trông có vẻ rất thoải mái.
Vương Tử Xuyên từ phía sau đi đến vỗ vai cô nói:
"Bạn em đã xin nghỉ phép cho em rồi, cứ đi chơi đi, dù sao cũng là sinh nhật mà."
Đúng rồi, hôm nay là ngày 6/6.
Hạ Hiểu đã xem lịch rồi, nhưng sáng nay dậy trễ nên quên mất.
"Vậy em..." Hạ Hiểu ngập ngừng nhìn Vương Tử Xuyên
"Đi đi."
Nhận được câu trả lời của anh, cô liền đi vào trong hỏi lại ý của chú thím Vương.
Hai người cũng đồng ý cho cô đi, còn bảo cô đi chơi vui vẻ, không cần phải bận tâm gì cả.
Hạ Hiểu xách theo đồ đi ra ngoài, nhìn mấy người bạn của mình, âm thầm oán trách.
Muốn đi dã ngoại cũng phải báo trước một tiếng