Buổi sáng Hạ Hiểu tung tăng đi đến tiệm mỳ, trên đường còn chào hỏi những người đang đi thể dục.
Đến tiệm mỳ, cô đẩy cửa vào chào Tiểu Linh và Vương Tử Xuyên, và sau đó...!đứng hình mất 5 giây...
Bất ngờ chưa!
Người đứng trước mặt cô là Cố Duệ...!đang cầm khăn...!lau bàn...
Chuyện gì đang xảy ra vậy nè? Tại sao Cố Duệ lại ở đây? Tại sao anh lại cầm khăn lau bàn? Ai đó đến giải thích cho cô hiểu được không?
Cô ngơ ngác bước đến gần anh, đưa tay lên nhéo má anh.
Rất mềm mại, rất chân thực.
Không đúng, nếu nằm mơ thì phải tự nhéo bản thân mới tỉnh được.
Nghĩ là làm, cô đưa tay nhéo vào cánh tay mình.
Cảm giác...!rất là đau.
Không lẽ đây là sự thật hả?
Cố Duệ nhìn một loạt hành động của cô, muốn nhịn cười nhưng lại nhịn không được.
Anh phì cười hỏi cô:
"Câu đang làm gì đấy?"
Ôi mẹ ơi, còn nói chuyện nữa, xem ra đây là người thật rồi.
Hạ Hiểu vẫn giữ nét mặt ngơ ngác của mình, hỏi ngược lại anh:
"Cậu đang làm gì ở đây?"
"Làm thêm."
Cố Duệ rất bình tĩnh trả lời câu hỏi của cô, nhìn vẻ mặt không giống nói dối lắm.
Đột nhiên trong đầu Hạ Hiểu bật ra mấy tình tiết trong phim: đại thiếu gia làm trái ý với gia đình, bị đóng băng thẻ, cắt nguồn thu nhập, sau đó thì tự mình đi làm thêm kiếm tiền.
Cô nở nụ cười xấu xa nhướng mày hỏi anh:
"Cố thiếu gia, cậu thiếu tiền à?"
"Không thiếu."
Hạ Hiểu liền thay đổi sắc mặt chất vấn anh "Không thiếu vậy cậu chạy đến đây làm thêm làm gì? Rảnh rỗi sinh nông nổi à?"
"Đúng vậy, tớ rảnh rỗi, nên đi trải nghiệm cuộc sống.
Xin hỏi bạn học Hạ còn gì thắc mắc không?"
"Không có."
Hạ Hiểu vẫn cảm thấy Cố Duệ mục đích Cố Duệ đến đây không đơn giản như vậy, nhưng mà cô không tìm được lý do khác.
Cố Duệ làm việc rất nghiêm túc, cũng rất thành thạo.
Lúc đầu anh còn đứng quan sát cô làm, sau đó cũng bắt tay vào việc.
Hôm nay quán đông, Vương Tử Xuyên vào trong giúp chú thím Vương làm mỳ, bên ngoài có ba người phục vụ, cho nên thoải mái hơn nhiều so với trước đây.
Làm đến giữa trưa thì khách cũng tan hết, chú thím Vương ở bên trong chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ.
Vương Tử Xuyên bưng mỳ ra bàn, ba người kia liền tụm lại chỗ anh.
Tiểu Linh bỏ ớt sa tế vào tô xong thì đẩy sang cho Hạ Hiểu.
Cô bỏ vào cho mình xong, định đóng nắp lại thì Cố Duệ ngăn lại.
Anh tự múc một ít bỏ vào tô mình, sau đó trộn lên.
Hạ Hiểu nhớ Cố Duệ không ăn được cay, cho nên nhìn thấy cảnh này lại có chút ngạc nhiên hỏi anh:
"Cậu...!ăn cay được rồi hả?"
"Cái này, ăn vài lần là quen thôi."
"Ồ." Hạ Hiểu gật gật đầu, chuyển ánh mắt về tô mỳ của mình
"Tập ăn cay, mới có thể dẫn cậu đi ăn lẩu."
Nghe đến ăn lẩu, mắt Hạ Hiểu sáng như đèn.
Ngoài gà rán ra, lẩu cay chính là món ăn yêu thích nhất của cô.
Thế nhưng lẩu rất đắt, cho nên đã rất lâu rất lâu rồi, cô không được ăn lẩu nữa.
"À, quên nói với cậu.
Tớ đến đây, vừa làm việc, vừa giám sát việc học của cậu.
Sau này mỗi ngày đều sẽ hỏi ngẫu nhiên công thức và cách làm, cậu chuẩn bị đi nha!"
Hạ Hiểu đột nhiên cảm thấy tô mỳ hôm nay ăn không ngon nữa rồi.
Rõ ràng là đang hè mà cô cũng không thoát khỏi được việc học.
Cố Duệ nói là làm, cô mà không chịu nghiêm túc trả bài, anh nhất định sẽ có cách phạt cô.
Nhân sinh đúng là quá khổ mà.
Khoảng thời gian này,