Vào học hơn 1 tháng, áp lực cũng dần dần đè lên mọi người.
Tuy nhiên, học hành áp lực, thì học sinh cũng sẽ tự có cách giảm stress.
Ví dụ như đi chơi ở trung tâm thương mại, đi xem phim, hoặc là đánh bóng rổ.
Hôm nay như thường lệ, lớp học buổi tối tan thì cũng đã trễ lắm rồi.
Hạ Hiểu bỏ đồ vào cặp, xoa xoa cái bụng trống rỗng của mình.
Cố Duệ mỗi ngày nhìn hành động này của cô đều không nhịn được cười.
Rốt cuộc là phải đói đến mức nào mà phải xoa bụng an ủi như vậy chứ?
Đến quán ăn, mọi người đều gọi món ăn cho mình.
Buổi tối quán ăn đều là học sinh, rất đông, vì vậy phải chờ lâu mới có đồ ăn.
Hạ Hiểu cầm lấy đũa, bắt đầu lấp đầy cái bụng rỗng của mình.
Cố Duệ sợ cô bị nghẹn, ở bên cạnh nhắc nhở cô:
"Ăn chậm thôi!"
"Tớ đói."
Nói xong hai chữ ngắn gọn cô lại tiếp tục ăn.
Anh không nói nữa, chỉ rót một ly nước đặt trước mặt cô.
La Minh Viễn sắp nhìn hết nổi rồi, bạn bè bao nhiêu năm anh thậm chí còn chưa từng rót nước cho cậu uống.
Có điều, cũng không trách được, con người chung quy sẽ có một người là ngoại lệ mà.
Cậu rót một ly nước, uống một ngụm rồi hỏi Cố Duệ:
"Bên Nhất Trung hẹn chúng ta chiều mai đánh bóng rổ, cậu đi không?"
"Để tớ nghĩ đã."
Từ Khả vừa nghe đến bóng rổ liền thấy hứng thú "Bóng rổ hả? Tớ đi cùng được không?"
"Được chứ, muốn đi thì đi." La Minh Viễn trả lời xong câu hỏi của Từ Khả thì quay sang Lục An Hạo hỏi "Lục An Hạo, cậu muốn đi cùng không?"
"Đi chứ, gì chứ bóng rổ thì không thể thiếu mặt tớ được."
"Cố Duệ, cậu xem, mọi người đều đi, cậu cũng đi đi, ngày mai là thứ 7 mà, không có học tối, cả tuần vất vả rồi, cũng nên xả stress chứ."
Cố Duệ gật gật đầu, cũng không nói là đồng ý hay không.
Nhưng Hạ Hiểu từ đầu đến cuối có vẻ rất hứng thú với chuyện này.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, nuốt thức ăn rồi nói:
"Chưa từng thấy dáng vẻ cậu đánh bóng rổ, hay là ngày mai tớ đi theo xem được không?"
Trong mắt anh thoáng qua một chút ngạc nhiên hỏi cô "Cậu muốn xem?"
"Ừ.
Mọi người đều nói cậu chơi bóng rất hay, tớ muốn xem một lần."
"Vậy được, ngày mai tớ đi." Anh hướng về phía La Minh Viễn nói "Nói với bọn họ, sau giờ học, địa điểm cũ."
"Được."
Hạ Hiểu hí hửng vì đã đạt được mục đích của mình, mà không biết rằng đây vốn dĩ là cái bẫy mà Cố Duệ bày ra.
Anh lúc nãy do dự, không phải là không muốn đi, mà chính là chờ đợi câu nói kia của cô.
Quả nhiên là cao tay.
Hôm sau vừa tan học mọi người đã kéo ra sân tập gần trường.
Họ vừa đến thì bên Nhất Trung cũng đến.
Từ Khả chào hỏi với mấy người đó rồi đi đến bên cạnh Khúc Tịnh Dao gỡ kính ra đưa cho cô nói:
"Giữ giúp tớ!"
"Cậu không đeo kính, có ổn không?" Khúc Tịnh Dao nhận lấy kính, lo lắng hỏi
"Không sao, mắt tớ cận nhẹ thôi, gỡ kính vẫn thấy được."
"Vậy cậu cẩn thận một chút."
Chẳng khác gì một bát cơm cún dâng đến tận miệng.
Hạ Hiểu không nhìn nổi nữa, hướng mắt về phía Cố Duệ, anh vẫn đang cùng những người kia nói chuyện.
Nhìn Cố Duệ và La Minh Viễn nói chuyện với họ, dường như họ rất thân nhau.
Đột nhiên có một nam sinh trong đó nhìn về phía Hạ Hiểu chào cô:
"Đã lâu không gặp!"
"Cậu là...?" Hạ Hiểu ngơ ngác nhìn người trước mặt, cảm giác có chút quen, lại lạ lẫm
"Bánh Ú, cậu không nhớ tớ à?"
Bánh Ú? Trên đời này người gọi cô là Bánh Ú chỉ có một người thôi...
"Bé Mập, cậu là bé Mập đúng không?"
"Là tớ."
Hai người gặp nhau tay bắt mặt mừng, mà ai kia thấy cảnh này mặt liền đen lại.
Cố Duệ đi đến bên cạnh cậu bạn kia hỏi:
"Trình Sơ, cậu và Hiểu Hiểu quen nhau à?"
"Ừ, hồi cấp 2, tớ học chung với cậu ấy.
Nhưng đến lớp 9 tớ chuyển sang lớp chọn, cũng ít gặp hơn."
"Vậy còn hai người?" Hạ Hiểu nhìn Trình Sơ rồi nhìn Cố Duệ