Mấy ngày hôm nay buổi sáng Hạ Hiểu đều đi học một mình, bởi vì Cố Duệ phải chuẩn bị cho kỳ thi, nên cô không muốn làm phiền anh.
Hôm nay cô đến lớp hơi trễ, nên hiện tại người trong lớp đã đông rồi.
Hạ Hiểu đi đến chỗ ngồi của mình, chào Khúc Tịnh Dao và Từ Khả, sau đó ngồi xuống ghế.
Cô lấy sách trong cặp ra bỏ vào ngăn bàn, lúc để vào hình như tay chạm vào thứ gì đó.
Hạ Hiểu tò mò cầm ra xem thử, sau đó hốt hoảng ném xuống đất.
Khúc Tịnh Dao nghe tiếng la của cô liền quay xuống hỏi:
"Hiểu Hiểu, có chuyện gì vậy?"
"Con...!con rắn." Hạ Hiểu vừa nói vừa chỉ vào con rắn vừa bị ném xuống đất
Từ Khả nghe nói có rắn liền đi đến chỗ đó nhặt lên xem, rốt cuộc là con rắn nào to gan dọa sợ bạn cậu.
"Chỉ là rắn giả thôi mà."
Hạ Hiểu sợ rắn nhất, cho nên khi nhìn thấy hình dạng là đã sợ hãi vứt đi rồi, làm gì còn bình tĩnh để xem nó là thật hay giả.
Lúc này cô mới để ý đến bộ dạng cười nghiêng ngả của Lữ Thanh Tùng.
Quả nhiên là chuyện tốt cậu ta làm.
Hạ Hiểu đi đến giật lấy con rắn giả trên tay Từ Khả ném lên người Lữ Thanh Tùng mắng cậu ta:
"Lữ Thanh Tùng, cậu bị điên rồi sao?"
Cậu ta đứng dậy, nghênh ngang nói "Chỉ giỡn chơi chút thôi mà, làm gì mà căng thẳng vậy chứ."
Khúc Tịnh Dao không nhìn nổi đành phải lên tiếng "Giỡn chơi? Cậu gọi cái này là giỡn chơi? Nếu lỡ cậu ấy vì sợ quá mà xảy ra chuyện gì, cậu có chịu trách nhiệm nổi không?"
"Lớp phó à, cậu đừng có nhúng tay vào chuyện này thì tốt hơn."
"Lữ Thanh Tùng, cậu đừng có quá đáng." Hạ Hiểu nắm chặt nắm đấm, nghiến răng gằn từng chữ với cậu ta
"Thì sao, cậu làm gì được tôi?" Lữ Thanh Tùng nhìn xuống tay cô, cười khẩy nói "Muốn đánh tôi sao? Lại đây."
Hạ Hiểu thật muốn xông đến đánh cho cậu ta một trận, nhưng cô đã hứa với Cố Duệ, với Liễu Thành sẽ không động tay với bạn học.
Lữ Thanh Tùng thấy được sự chần chừ của cô, biết cô không dám ra tay, lại càng khiêu khích:
"Lại đây.
Sao vậy, không dám sao? Hạ Hiểu của trước đây đâu mất rồi, sao bây giờ lại như con rùa rụt cổ vậy chứ."
Hạ Hiểu không dám ra tay, nhưng Từ Khả thì không sợ gì cả.
Cậu xông lên cho Lữ Thanh Tùng một cú vào mặt.
Cậu ta bị đánh bất ngờ, choáng váng ngã xuống đất.
Mọi người nhìn cảnh vừa rồi đều hốt hoảng.
Không ai nghĩ Từ Khả bình thường vui vẻ khi tức giận lại đáng sợ như vậy.
Hạ Hiểu và Khúc Tịnh Dao cũng bị dọa sợ, vội bước lên ngăn cậu lại.
Từ Khả chỉ tay vào mặt Lữ Thanh Tùng nói:
"Tôi nói cậu biết, nếu còn dám động đến Hạ Hiểu, không đơn giản chỉ là một cú đấm như vậy đâu."
"Có chuyện gì vậy?"
Tiếng nói ngoài cửa thu hút sự chú ý của mọi người.
Người đang đứng đó là thầy Cố Bình.
Cố Bình liếc mắt nhìn xuống, thấy Lữ Thanh Tùng đang ngồi dưới đất, bên má còn bị bầm, và dáng vẻ hùng hổ dọa người của Từ Khả, dường như đã đoán ra được vài phần.
Cố Bình lập tức gọi hai người lên văn phòng giải quyết.
Hạ Hiểu nhìn hai người bị bắt, trong lòng liền cảm thấy áy náy.
Lữ Thanh Tùng bị bắt là đáng, nhưng Từ Khả là vì cô mới đánh cậu ta.
Nếu lỡ, lỡ bị bắt viết kiểm điểm, hoặc là, bị ghi lỗi vào sổ, vậy đối với tương lai của cậu đều không tốt.
Lo lắng của cô, Khúc Tịnh Dao hiểu, nhưng giờ bọn họ đều bất lực, không biết nên làm sao mới phải.
Nếu như có Cố Duệ ở đây thì tốt rồi.
Đúng rồi, Cố Duệ
Hạ Hiểu lập tức lấy điện thoại ra nhắn tin cho Cố Duệ, nhưng lúc sắp gửi tin nhắn đi cô mới nhớ, hôm nay là ngày anh thi, nếu nói