Hạ Hiểu cảm thấy bản thân có lỗi với Cố Duệ, cho nên dạo gần đây khi tiếp xúc với anh, cô có ý né tránh.
Cố Duệ cũng nhận ra được sự khác thường của cô.
Nhưng biết chắc hỏi cũng không ra được kết quả, chỉ có thể âm thầm quan sát.
Sự kỳ lạ của Hạ Hiểu, không chỉ Cố Duệ, mà Từ Khả và Khúc Tịnh Dao đều nhận ra, La Minh Viễn ngày thường không để ý cũng thấy, Lục An Hạo học khác lớp cũng hóng được chuyện.
Bọn họ nhận ra giữa hai người không phải là cãi cọ như mấy lần trước, mà lần này có chuyện lớn rồi.
Thế nhưng có hỏi cũng chỉ nhận được một kết quả "Không có gì", nên bọn họ không hỏi nữa.
Giờ tự học buổi tối, không có giáo viên quản, là thời gian để học sinh tự mình ôn bài.
Cố Duệ nhìn sang Hạ Hiểu, thấy cô đang vò đầu bứt tai với câu hỏi khó, định nhích gần đến chỉ cô thì cô liền gọi Khúc Tịnh Dao ở phía trên.
Hạ Hiểu bây giờ lại lựa chọn bỏ gần tìm xa.
Anh tức giận ngồi lại chỗ của mình, chú ý vào giải quyết mấy tờ đề, không để ý đến cô nữa.
Nói không để ý vậy thôi, chứ vẫn đang lắng tai nghe xem cô hỏi cái gì.
Khúc Tịnh Dao giảng bài cho Hạ Hiểu, ánh mắt lại e ngại nhìn về phía Cố Duệ.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tình hình của hai người hiện tại, không khả quan cho lắm.
Khi có chuông báo ra về, mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc ra về.
Vừa ra khỏi lớp, tất cả đều nghe được tiếng ồn, đều tò mò nhìn nhau rồi dắt tay nhau đi xem có chuyện gì.
Hạ Hiểu vốn định đi về, nhưng bị Từ Khả nắm lấy tay kéo đi, cô chỉ đành ngoan ngoãn theo cậu.
Mọi người tập trung giữa sân trường, ngẩng đầu nhìn lên phía sân thượng.
Trên đó có vài người, đang loay hoay không biết làm cái gì.
Sau đó đùng một cái, pháo hoa được bắn lên, thắp sáng một khoảng trời.
Một người bước ra, đứng ở trên nhìn xuống, cầm theo một cái loa hét lớn:
"Hạ Hiểu, tôi thích cậu, cậu đồng ý làm bạn gái tôi đi."
Lúc này ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Hạ Hiểu.
Bởi vì cô đã quá nổi tiếng trong trường, cho nên không ai là không biết cô.
Bây giờ nhìn kỹ lại mới thấy, người vừa hét ra cái câu kia là Lữ Thanh Tùng.
Cậu ta lại muốn bày trò gì để phá cô nữa đây chứ?
"Lữ Thanh Tùng, hôm nay không phải Cá tháng Tư, cậu dẹp cái trò đùa này đi."
"Tôi không đùa, tôi nói thật.
Hạ Hiểu, tôi thích cậu rất lâu rồi, cậu mau đồng ý với tôi đi."
Thích rất lâu, là bao lâu chứ? Từ lúc quen biết nhau đến giờ, cậu ta chỉ toàn bày trò chọc phá cô, còn hay chê cười cô, có chút nào giống cái gọi là thích chứ.
Cậu ta chỉ thỏa mãn lòng mình, chứ chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác của cô.
Kiểu thích như vậy, Hạ Hiểu không cần.
Cô ngẩng đầu, lại một lần nữa hét lên:
"Tôi không thích cậu."
Nói xong cô quay người rời đi, lúc quay đầu lại vô tình chạm ánh mắt với Cố Duệ.
Trong ánh mắt đó, có sự tức giận, nhưng cũng có chút hài lòng.
Cô không dám nhìn lâu, cúi đầu rời đi trước.
Cô sợ nếu nhìn quá lâu, bản thân sẽ không kiềm được mà chạy đến ôm lấy anh trước mặt