Trường của Cố Duệ và Hạ Hiểu nằm cùng một quận, nhưng lại cách khá xa nhau… Bình thường cả hai cũng bận việc học, cho nên chỉ có thể gặp nhau vào cuối tuần.
Nhưng có lúc cũng không thể gặp vì một trong hai bận việc đột xuất.
Thế nhưng hôm nay chỉ mới là thứ 5, đúng lúc Cố Duệ vừa hoàn thành xong bài tập của mình sớm, không biết nên làm gì, vì vậy bắt xe đến trường của Hạ Hiểu, muốn cho cô một bất ngờ.
Anh bước vào trường cô, nhìn thấy một bạn học mặc đồng phục của trường đang đi ra thì chạy nhanh lại hỏi:
“Xin hỏi, tòa nhà khoa Mỹ thuật nằm ở đâu?”
“Cậu đi thẳng rồi rẽ phải, đi thêm một chút nữa là đến.”
“Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Cố Duệ đi theo hướng dẫn đến tòa nhà khoa Mỹ thuật.
Trước khi đến anh đã nhắn tin hỏi cô đang làm gì, cô trả lời đang ở phòng tự học luyện vẽ.
Vì để cô không nghi ngờ, suốt quãng đường đi anh kể cho cô nghe vài việc thú vị bản thân gặp ở trường.
Cố Duệ mở định vị để tìm vị trí của cô.
Lúc đứng trước phòng tự học, anh nhìn vào bên trong, thấy Hạ Hiểu đang đeo tai nghe, chăm chú luyện vẽ.
Cả phòng hình như chỉ có mình cô thì phải.
Anh định đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy một nam sinh ngồi xuống bên cạnh cô.
Cậu ta đưa cọ vẽ cho Hạ Hiểu, sau đó thì cô cười với cậu ta.
Cố Duệ ngay lập tức như muốn bùng nổ, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, muốn nghe thử hai người nói chuyện gì.
Nào ngờ mới đi vào đã nghe thấy cậu ta nói:
“Hạ Hiểu, anh có chuyện này muốn nói với em.
Anh nghĩ là anh thích em rồi, thích từ lúc gặp em trong buổi ghi danh nhập học.
Lúc đó anh nhìn thấy em rất hoạt bát, liền bị em thu hút rồi.
Có lẽ em chính là một mặt trời nhỏ tỏa sáng, khiến người khác phải chú ý đến.
Em có thể cho anh một cơ hội ở bên cạnh em không?”
“Không thể.”
Lời nói của Cố Duệ lập tức thu hút sự chú ý của anh chàng kia.
Cậu ta đứng lên, nhíu mày nhìn Cố Duệ, khó chịu hỏi:
“Cậu là ai hả? Xem vào chuyện người khác là bất lịch sự đấy cậu có biết không?”
Cố Duệ không vội trả lời câu hỏi của cậu ta mà đi đến bên cạnh Hạ Hiểu, tháo tai nghe của cô xuống.
Cô ngẩng đầu nhìn, thấy anh xuất hiện thì vô cùng ngạc nhiên hỏi:
“Sao cậu lại ở đây?”
“Tớ không ở đây thì sao biết được người khác có ý đồ với cậu.”
Cố Duệ vừa nói vừa nhìn thẳng vào người kia, ánh mắt không chút thiện cảm.
Hạ Hiểu không hiểu câu nói của anh lắm, nhiệt tình đứng dậy giới thiệu hai người với nhau:
“À, đây là đàn anh của tớ, tên là Lương Chính Huy.
Còn đây là Cố Duệ, ừm, bạn trai em.”
“Em có bạn trai rồi?”
Lương Chính Huy vô cùng ngạc nhiên nhìn Cố Duệ.
Trước nay chưa từng nghe nói cô có bạn trai, trong lớp cũng không tiếp xúc nhiều với mấy bạn nam khác, cho nên Lương Chính Huy nghĩ Hạ Hiểu hướng nội, ít tiếp xúc với bạn bè.
Không ngờ lý do chính là vì cô đã có bạn trai rồi.
“Đàn anh, rất hân hạnh được biết anh, cũng rất cảm ơn anh đã quan tâm đ ến Hiểu Hiểu nhà tôi.”
Cố Duệ cố ý nhấn mạnh cụm “Hiểu Hiểu nhà tôi” nhằm đánh dấu chủ quyền.
Mặt Lương Chính Huy lập tức sượng lại, cười ngượng ngùng nói:
“Chuyện nên làm mà.
Hai người, cứ tự nhiên a, tôi đi trước đây.”
Lương Chính Huy đi ra ngoài, lập tức Cố Duệ liếc sang nhìn Hạ Hiểu.
Cô đang nhiệt tình tạm biệt đàn anh, nhìn thấy biểu cảm của anh liền thu lại nụ cười.
Bình thường anh bày ra biểu cảm này thì chắc chắn là “ăn giấm” rồi.
Nhưng mà