Ánh trăng bàng bạc xuyên qua khe cửa sổ màu sẫm hắt vào trong căn phòng ngủ mờ mịt khói sương, lan dần lên đến giường rồi dừng lại trên gương mặt trắng trẻo xinh đẹp của thiếu nữ.
Cô gái nhỏ đang nằm ngủ trên giường khẽ cau mày, đôi mi cong dài khẽ run rẩy.
Lát sau, cô mở mắt ra, giương đôi mắt còn đang ngái ngủ mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã sáng rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chờ một lúc sau, Quý Anh hơi khép mắt, từ từ chống người ngồi dậy. Chiếc chăn nhung màu hồng phấn không đắp kín người dần men theo cánh tay trắng nõn của cô mà trượt xuống, Quý Anh đưa tay chỉnh lại mái tóc đen hơi rối sau giấc ngủ của mình, cô chỉ mặc duy nhất một chiếc váy ngủ hai dây, sau đó xuống giường.
Nén trầm hương có tác dụng an thần đã cháy hết, Quý Anh hơi khom người đổ tàn hương trong lọ đồng đi.
Sau đó, cô đi tới trước cửa sổ kéo rèm cửa sang một bên, mở cửa ra ngẩng đầu hít vào một ngụm khí tươi mới sau trận mưa xuân.
Tối qua mưa lớn, tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hiên khiến cô mãi vẫn không ngủ được, đành đốt trầm hương trằn trọc hồi lâu mới đi vào giấc ngủ.
Quý Anh nhìn sắc trời, đoán chừng hôm nay vẫn sẽ mưa.
Cô quay người lại, đi đến đầu giường lấy điện thoại, màn hình hiển thị bây giờ là bảy rưỡi sáng.
Vẫn còn sớm, nhưng nhớ tới buổi trưa còn việc cần làm, rốt cuộc không thể nào ngủ thêm được nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chất lượng lá trà được hái xuống sau trận mưa xuân là tốt nhất, đợt trà này đều là loại thượng hạng, cho nên Quý Anh phải đích thân đi kiểm tra.
Tắm xong, Quý Anh tùy tiện chọn một chiếc sườn xám màu xanh nhạt lạ mắt từ tủ đồ. Sau khi phân tích cô nhận ra đây chính là món quà mà người anh cả Quý Thâm tặng mình vào sinh nhật năm ngoái, mỗi đường nét hoa văn đều do tú nương có tay nghề giỏi nhất thêu nên, giá thành vô cùng đắt.
Đã lấy ra rồi, Quý Anh cũng không muốn cất nó lại nữa, cô cụp mắt thong thả thắt nút sườn xám lại, cứ như vậy mà mặc cả một chiếc xe lên người.
Mặc đồ xong, cô trang điểm một chút rồi mở cửa đi xuống tầng dưới.
Nhà họ Quý vào sáng sớm vô cùng yên tĩnh.
Quý Anh chỉ nghe thấy tiếng người giúp việc rón rén quét dọn phòng khách.
Nhưng ngay giây tiếp theo đã nghe thấy giọng nói tao nhã của mẹ cô, Vu Uyển Thanh từ xa vọng lại: Sao bé con dậy sớm vậy?
Vu Uyển Thanh thường dậy sớm tập thể dục dưỡng sinh, lúc này bà ấy đã tập được một đợt yoga rồi.
Quý Anh giả vờ: Ngủ đủ rồi tự tỉnh dậy thôi.
Nói xong, cô đi về phía bàn ăn, bưng tô cháo tổ yến mà giúp việc đã nấu sẵn lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vu Uyển Thanh cũng đi tới chỗ Quý Anh, giơ ngón tay được chăm chút kỹ lưỡng lên gõ nhẹ vào trán cô, mắng: Còn không phải do mẹ lo con sẽ bị mệt sao, hôm nay nhiệt độ vừa giảm lại vừa có mưa, nhỡ bị ốm thì phải làm sao?
Mi mắt cong dài của Quý Anh hơi chớp, cô nuốt một miếng cháo xuống cổ họng, khẽ nói: Con làm gì dễ bị ốm như vậy.
Còn nói nữa à! Vu Uyển Thanh nói: Nhìn người ngợm con đi, gió thổi một phát là ngã, nuôi nấng mấy năm trời mới coi như tạm được.
Dứt lời, bà ấy đưa mắt đánh giá Quý Anh một lượt từ trên xuống dưới, cau mày nói: Con muốn ra ngoài à?
Giọng nói có hơi trầm: Lại muốn đến quán trà?
Vu Uyển Thanh luôn không tán thành việc cô con gái nhỏ của mình điều hành quán trà này, bởi vì có quá nhiều việc phải làm khiến Quý Anh tốn nhiều tâm trí. Quý Anh yếu ớt từ trong bụng mẹ, Vu Uyển Thanh bế cô trên tay chỉ sợ làm rơi, ngậm vào miệng chỉ sợ tan chảy, cả nhà nuông chiều cô hai mươi năm, chỉ sợ cô xảy ra bất kỳ tổn thương nào.
Tài sản của nhà họ Quý họ đủ để Quý Anh tiêu xài tới tận kiếp sau, vì vậy cô không cần phải mở quán bên ngoài. Nhưng từ khi Quý Anh vào đại học, cô đã quyết tâm muốn mở quán kinh doanh, và cũng đã kiên trì cho đến bây giờ.
Thấy không thể né tránh được nữa, Quý Anh đành bất lực thành thật đáp lại.
Sắc mặt Vu Uyển Thanh thay đổi, nhân lúc bà ấy chưa càm ràm Quý Anh lập tức tỉnh bơ đổi chủ đề: Bố đâu ạ? Sao không thấy bố?
Nhắc tới Quý Thiên Trạch, Vu Uyển Thanh mỉm cười: Tới công ty rồi.
Thích công việc tới vậy thì để công việc ở bên ông ấy cả đời đi, còn cần cái nhà này làm gì nữa.
#Quý Thiên Trạch, nguy rồi.
Quý Anh vùi đầu ăn nhanh hơn một chút.
Vu Uyển Thanh làu bàu vài câu nữa rồi cũng chuyển đề tài: Còn con nữa...
Quý Anh: Còn anh cả thì sao ạ? Không phải nói gần đây anh ấy sắp về nước sao? Sao vẫn chưa có tin tức gì vậy ạ? Cô chỉ vào bộ sườn xám mình đang mặc, gương mặt xinh xắn lộ ra một nụ cười hồn nhiên: Bộ này là anh cả tặng con đấy.
Nhắc tới Quý Thâm, Vu Uyển Thanh lại cười tiếp: Anh cả của con ấy mà, mẹ không quản được nó nữa rồi.
Ngón tay gõ từng nhịp xuống mặt bàn: Hai mươi sáu tuổi rồi còn chưa có bạn gái, giới thiệu cho thì nó lại không cần, còn đòi hỏi gì nữa chứ?
Quý Anh ăn càng nhanh hơn, phụ họa: “Vâng.”
Anh cả con nói tuần sau sẽ về. Vu Uyển Thanh dịu dàng nói: Mẹ đã nói nếu anh con không dẫn được cô nào về thì đừng hòng bước chân vào nhà dù chỉ một bước.
Quý Anh sững sờ, lúc ngẩng lên, ánh mắt sáng rỡ trông thấy: Thật ạ? Chắc chắn là tuần sau về ạ?
Vu Uyển Thanh ừ bằng giọng mũi.
Khóe miệng Quý Anh lập tức cong lên.
Quý Thâm từ lâu đã gánh vác công việc ở tập đoàn, hai năm trước anh ấy ra nước ngoài để mở rộng thị trường hải ngoại, bận đến nỗi một năm chẳng về nhà được mấy lần.
Mà giờ nghe được tin tức này, nghĩa là anh cả sắp về nhà rồi.
Tiếc là cháo còn chưa ăn hết, chủ đề câu chuyện lại kết thúc rồi. Quý Anh quen thói gây họa bèn nói: Nghe nói tối qua anh hai lại lên hot search.
Anh hai của Quý Anh, tên Quý Hoài, là một kẻ chuyên gây rắc rối cho nhà họ Quý. Mấy năm trước anh ấy gia nhập giới giải trí, ầm ĩ một trận không thể hòa giải với gia đình. Nhưng nhờ vào gương mặt được giới truyền thông ca ngợi là thần tích nhân gian mà dẫu tính tình khó ở đến mức ai cũng biết, kỹ năng diễn xuất kém đến mức có thể tạo đủ công ăn việc làm cho mấy blogger review phim ảnh, nhưng Quý Hoài vẫn có thể ung dung chễm chệ ngồi trong hàng đỉnh lưu, fan bạn gái nhiều không xuể.
Nhắc tới Quý Hoài, nụ cười tao nhã của Vu Uyển Thanh không giữ nổi nữa: Lên hot search gì?
Bà ấy cuống quýt định lấy điện thoại ra, nhưng Quý Anh đã thản nhiên nói: Cũng chẳng có gì.
Chẳng trách Vu Uyển Thanh lại phản ứng như vậy, từ lúc Quý Hoài ra mắt đã dính biết bao cái hotsearch chẳng hay ho gì, mỗi lần như vậy, tổ tông mười tám đời nhà họ Quý đều bị lôi ra mắng chửi.
Bộ cổ trang mà anh hai diễn vai chính vừa phát sóng hôm qua.
À! Vu Uyển Thanh thở phào một hơi nhẹ nhõm, vô thức khẽ động ngón tay: Có phải lại bị chê diễn đơ như khúc gỗ không?
Quý Anh cắn môi nhịn cười, gật gật đầu.
Vu Uyển Thanh cạn lời xoa xoa huyệt thái dương: Ra ngoài đừng nói Quý Hoài là con trai mẹ.
Trong lúc nói chuyện, Quý Anh đã ăn xong miếng cháo cuối cùng, nhân lúc Vu Uyển Thanh còn đang bận rộn mắng nhiếc Quý Hòai, cô đã nhanh chóng xách túi đứng lên.
Mẹ, con đi trước đây.
Gần ra tới cửa, cô lại nghe có tiếng nói vang lên: Đứng lại.
Quý Anh lập tức dừng bước: ...
Vu Uyển Thanh lấy một chiếc khăn choàng từ trên ghế sô pha đắp vào vai Quý Anh: Trời lạnh, choàng vào!
Quý Anh xoay người, ngoan ngoãn mỉm cười: Cảm ơn mẹ.
Đừng quên mang theo ô. Vu Uyển Thanh dặn dò: Còn nữa, nhớ về sớm.
Con biết rồi.
Những cánh hoa anh đào màu hồng phấn rải rác sau sân nhà họ Quý, hương thơm phảng phất. Chẳng biết từ bao giờ, cơn mưa phùn dày như tơ đã giăng mắc bốn bề. Quý Anh cầm lấy chiếc ô, bước từng bước ra khỏi khoảng sân trước rộng lớn của căn nhà.
Ngồi ở ghế sau, cô nhẹ nhàng nói với tài xế: Chú ơi, tới Vũ Lâm Linh.
Phố cổ phía Tây thành phố.
Lúc xuống xe, mưa vẫn chưa tạnh. Những giọt mưa nặng hạt rơi xuống con đường lát đá xanh trên phố cổ, khiến bùn từ những hố trũng bắn lên.
Từ bãi đậu xe đến quán trà chỉ có hai trăm mét, ống quần tây của Phó Cảnh Thâm ướt đẫm, anh ngẩng đầu nhìn quán trà trước mặt, cũng không thấy nó có gì đặc biệt, hôm nay đồng ý tới đây quả là quyết định ngu ngốc của anh.
Vũ Lâm Linh.
Trên bảng hiệu có đề ba chữ được viết theo kiểu chữ Hành Khải, không nhìn ra được đây là đề xuất của vị đại gia nào nhưng kỹ thuật quả thực rất công phu.
Phó Cảnh Thâm lãnh đạm liếc qua một cái, sau đó gấp ô lại, bước vào trong quán.
Chuông gió bên mái hiên khẽ vang lên, một giây sau, cánh cửa gỗ kiểu cổ của quán trà được mở ra từ bên trong, hai nhân viên phục vụ mặc sườn xám màu xanh lá cây mỉm cười cúi đầu chào.
Phó Cảnh Thâm ngước mắt nhìn lên, anh liếc qua một lượt nội thất trang trí trong quán. Hành lang dài quay vòng, con nước cong cong uốn lượn, mùi trà thoang thoảng trong không trung.
Cách bày trí trong quán cũng không tệ.
Phó Cảnh Thâm báo số bàn đã đặt trước, phục vụ khéo léo nhẹ nhàng chỉ hướng cho anh, lúc đi qua sảnh chật ních người qua lại.
Chỗ mà Yến Hàng đặt trước là một phòng bao gần cửa sổ ở tầng hai, được ngăn cách bởi một bức bình phong rỗng tạo thành một