Hai người này là tình huống như nào vậy?
Bữa tiệc chính thức bắt đầu lúc sáu giờ rưỡi.
Từ chính đến giữa hai bên bàn chính, bậc trưởng bối của hai nhà theo thứ tự lần lượt ngồi. Bên trái của Quý Anh là Phó Cảnh Thâm, và bên phải là Văn Nguyệt, người vừa trở về từ nước ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết trên đường xảy ra chuyện gì, lúc Quý Thâm đưa Văn Nguyệt đến, khó khăn lắm mới kịp giờ.
“Hừ.”Văn Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn Quý Thâm cách cô hai bước, đôi lông mày ôn hòa như thường, nụ cười của người sau có chút lạnh lùng: “Sao cậu lại bảo Quý Thâm tới đón tớ?”
“Tớ hỏi anh cả của tớ, anh ấy nói rằng anh ấy đang rảnh. "
Văn Nguyệt khịt khịt mũi, cúi đầu nắm lấy vạt áo, lẩm bẩm nói: “Tớ không muốn anh ta giả bộ lương thiện.”
Quý Anh nghe không rõ, hơi nghiêng đầu: "Hả?"
Văn Nguyệt vội vàng lắc đầu, "Không có việc gì."
Quý Anh còn muốn lên tiếng, lại bị khoảng không trên bàn hấp dẫn, khẽ thở dài một tiếng: "Rốt cuộc là đi đâu rồi..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên bàn, hai ông cụ đang hàn huyên với nhau, Phó Viễn ép Quý Thiên Trạch uống, người sau không thể từ chối, xấu hổ uống mấy chén.
Vũ Uyển Thanh và Phó Bội cảm thấy họ rất ăn ý, thì thầm với nhau.
Còn lại Văn Nguyệt cùng Quý Thâm, tựa hồ cũng có chút không quan tâm.
Cho đến khi một miếng bánh bí ngô đột nhiên được bỏ vào trong bát, Phó Cảnh Thâm nghiêng đầu: “Đang nghĩ gì vậy?”
Quý Anh: “Nhớ anh hai.” Cô nhìn bánh bí ngô trong bát, lắc đầu: “Không ăn nổi nữa.”
"Em không thường ăn ít như vậy."
Quý Anh nghẹn ngào, ngượng ngùng bụm lấy bụng dưới, nhỏ giọng nói: "Sườn xám hôm nay hơi chật.”
“Hả?” Phó Cảnh Thâm khẽ đảo mắt, liếc nhìn thấy cô lên xuống thất thường, chỉ trong một giây, anh nhanh chóng dời tầm mắt đi, yết hầu lăn lăn.
Nhìn thấy anh như vậy, Quý Anh càng cảm thấy xấu hổ.
Không phải cô tăng cân mà là bộ sườn xám này vừa vặn, nếu ăn nhiều mà lồi ra thì xấu hổ lắm.
Thế là Quý Anh nhìn Phó Cảnh Thâm gắp chiếc bánh bí ngô trong bát của cô, rồi từ từ cho vào miệng.
Nửa chừng bữa tiệc, Quý Anh cùng Phó Cảnh Thâm đi đến từng phòng nâng cốc chúc mừng.
Tổng cộng có mười phòng, qua mỗi phòng, Quý Anh phải uống rất nhiều. Trên đường đi, Phó Cảnh Thâm cúi đầu và thì thầm với cô : “Em có thế uống nó không?”
Quý Anh ngón tay kéo ra một khoảng cách nhỏ: "Khoảng một chút?"
Sau một lúc cô nói: “Thật ra anh trai em đã thay giúp em rượu bằng nước rồi.”
Phó Cảnh Thâm bỗng nhiên bật cười, anh nắm lấy tay cô dẫn cô tiến vào căn phòng đầu tiên, phòng này tất cả đều là chiến hữu cũ ông cụ Phó, bọn họ nhiệt tình lại có thể uống, vốn dĩ không thể chỉ kính bằng một ly rượu được. Quý Anh vẫn còn đang suy tư rốt cuộc mình phải uống bao nhiêu ly nước, ly rượu trong tay bị Phó Cảnh Thâm cầm đi, rót đầy rượu.
“Hả?”
Phó Cảnh Thâm ngẩng đầu lên và uống rượu giúp cô, hết ly này đến ly khác, bao gồm cả của cô, ít nhất sáu ly.
Sau khi ra khỏi phòng, Quý Anh nắm lấy tay người đàn ông và nói: “Anh ba, anh cứ như vậy sẽ say mất.”
Phó Cảnh Thâm thấp giọng giải thích với cô: “Anh biết anh trai đang nghĩ về sức khoẻ của em, nhưng sự thật mới là điều quan trọng nhất.” Anh dùng đầu ngón tay bóp nhẹ gò má của Quý Anh,và mỉm cười dịu dàng: “Còn chuyện của chúng ta, anh không muốn làm giả.”
Quý anh chớp mắt, một lúc sau, cô nhẹ nhàng nói: “Được.”
Khi cả hai mở cửa đi đến phòng cuối cùng, Phó Cảnh Thâm đã uống hàng chục ly rượu. Tuy nhiên, anh cũng không quan tâm đến sắc mặt của mình khi uống rượu, thậm chí vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, hoàn toàn nhìn không ra có say hay không.
Khi phòng cuối cùng được mở ra. Quý Anh kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Căn phòng đầy khói và rượu.
Giang Thành, Hứa Châu và một số người mà cô không nhận ra vừa hút thuốc và xem chương trình.
Và người uống rượu... Ánh mắt của Quý Anh rơi vào Quý Hoài, người đang cầm chai rượu và rót cho Yến Hàng, quay lưng lại với cô.
Hai mắt đỏ hoe, Yến Hàng buồn bã thở dài: “Tôi đau lòng.”
“Bị lừa gạt, chơi đùa, nhìn cô ấy kết hôn, trên đời này còn ai khổ hơn tôi không?”
Quý Hoài lại rót cho Yến Hàng một ly rượu, vẻ mặt lạnh lùng: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ vì cậu mà đòi công bằng.”
Yến Hàng vỗ vai Quý Hoài: “Người anh em, không được.”. Anh buồn bã xua tay: “Cô ấy sắp kết hôn rồi.”
Quý Hoài ha ha cười lạnh một tiếng: “Anh ta không kết hôn được đâu.”
“Không được.” Yến Hàng vẻ mặt tràn đầy thương tâm: “Tôi quá hiểu anh ba, anh ấy muốn cho tôi dẹp cái suy nghĩ này.”
Nghe điều này, Quý Hoài thực sự cảm thấy tiếc cho Yến Hàng. Anh ta hết lòng vì Phó Cảnh Thâm nhưng lại bị bỏ rơi từ đầu đến cuối, cuối cùng chỉ có thể say khướt trong tiệc cưới của anh.
Quý Hoài: “Có tôi đây, anh ta không bước chân vào nhà họ Quý được.”
Lời vừa dứt, bữa tiệc đột nhiên yên tĩnh lại. Khách khứa im lặng và cùng nhau nhìn về phía cửa.
Phó Cảnh Thâm nắm tay Quý Anh và nhìn Quý Hoài với một nụ cười : “Không biết anh hai nghĩ gì về em.”
“Ai là anh hai của anh!” Quý Hoài mặt lạnh đặt cái ly xuống.
Quý Anh bước về phía trước, kéo tay áo Quý Hoài và lắc đầu nhẹ nhàng: “Anh hai…Anh uống nhiều quá rồi?”
Nhìn thầy Quý Anh, Quý Hoài tỉnh táo lại một chút, dù sao ở trước mặt mọi người gây rắc rối cũng không tốt, anh giảm giọng nói: “Anh sẽ nói chuyện với em sau.”
Phó Cảnh Thâm bước vào, nắm tay Quý Anh trước mặt Quý Hoài, rót cho mình một ly rượu vang.
Hỏi Quý Hoài: “Uống một ly chứ?”
Quý Hoài cầm ly rượu trên bàn lên,uống một hơi cạn sạch, quay đầu nhìn chằm chằm Phó Cảnh Thâm: “Tôi đã nhìn thấu mục đích của anh rồi, tôi không muốn làm mọi chuyện trở nên quá tệ nên tôi khuyên anh nên dừng lại càng sớm càng tốt.”
Cổ họng của Phó Cảnh Thâm lặng xuống, anh trực tiếp uống một ly rượu, nhếch mày và nhẹ nhàng nói: “Mục đích của tôi là gì?”
Quý Hoài: “Anh tự biết”.
Phó Cảnh Thâm: “Tôi sẽ đợi cậu giải thích cho tôi”. Nói xong anh cầm lấy ly rượu của Quý Anh và uống cùng những người khác trong phòng, khi gặp Yến Hàng, anh im lặng và uống một ly.
Quý Hoài khoanh tay và nhìn Phó Cảnh Thâm dẫn Quý Hoài ra khỏi phòng, mặt không cảm xúc.
“Hoa Anh Đào.”
Ngay khi anh vừa đi ra, Phó Cảnh Thâm cau mày: “Mang cho anh một chai soda.”
Quý Anh sửng sốt, vội vàng gật đầu: “Được, đợi em.” Cô bảo người phục vụ đi lấy một chai nước, sau đó kéo Phó Cảnh Thâm vào một căn phòng trống.
“Có khó chịu không?” Quý Anh ngồi bên cạnh Phó Cảnh Thâm, vươn tay sờ trán anh: “Anh đau đầu à?”
Tửu lượng Phó Cảnh Thâm cũng coi như được. Nhưng rượu vang thuộc loại nặng, anh cảm thấy nhức đầu như búa bổ. Anh mở nước soda, ngẩng đầu uống một nửa chai.
Anh dựa đầu vào sô pha, ngửa đầu ra sau, mở to mắt nhìn vào đôi mắt lo lắng của Quý Anh, đưa tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô: “Nhẹ một chút.”
Quý Anh đứng dậy đi vòng ra phía sau anh , đưa ngón tay trắng nõn lên thái dương của anh: “Em xoa