Quý Anh không thèm để ý xem TV đang phát gì.
Chiếc đồng hồ thạch anh trong phòng khách kêu tích tắc, Quý Anh đang ngồi trên ghế sô pha, nhìn kim phút chậm rãi bò như ốc sên.
Quý Anh liếc về hướng phòng đọc sách. Ngôi nhà mới này cách âm rất tốt, bên trong hoàn toàn không thể nghe thấy âm thanh gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bỗng chốc, tích tắc một tiếng, đồng hồ đã chỉ chín giờ.
Quý Anh chậm rãi tắt TV, rất nhẹ nhàng từ trên sô pha đặt chân xuống.
Căn hộ lớn này có bốn phòng, phòng ngủ chính và phòng làm việc ở một bên, hai phòng khách ở phía bên kia.
Quý Anh đứng giữa phòng khách rộng lớn, thò đầu về phía phòng dành cho khách.
Hai cánh cửa đều khép kín im lìm.
Đúng thật là chưa bày trí xong xuôi sao…
Cô đứng yên tại chỗ một lúc, cuối cùng cũng bước đến phòng ngủ chính. Đôi tay trắng ngần của cô mở tủ quần áo ra, cô ngước lên nhìn dãy quần áo ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Anh loay hoay lựa chọn hồi lâu. Cô thường mặc váy ngủ bằng lụa, hầu hết kiểu dáng ở đây đều giống nhau.
Nhưng hầu hết những chiếc váy ngủ này đều mỏng tanh và lộ rõ phần lưng. Quý Anh khó khăn lựa chọn, cô khẽ cắn m.ôi dưới, mãi vẫn không thể đưa ra quyết định.
Cuối cùng, cô nhắm mắt lại, tùy tiện chộp lấy một cái rồi vội vã vào phòng tắm.
Tiếng bước chân loẹt quẹt trong phòng tắm, Quý Anh cởi vài chiếc cúc áo sơ mi ra, đầu tóc bù xù chạy ra khỏi phòng tắm, cô nhanh chóng lấy một bộ đồ lót từ trong tủ quần áo ra.
Quý Anh đứng trước tấm gương mờ hơi sương trong phòng tắm, khuôn mặt cô đẹp tựa tranh vẽ ẩn hiện trong không gian hơi nước mù mịt trong này.
Tắm xong, cô mặc bộ đồ ngủ vừa chọn lên người, có chút khó khăn kéo cổ áo trước gương, hàng mi như cánh bướm khẽ run.
Rất lâu sau, cô mới đi ra khỏi phòng tắm.
Quý Anh vô thức liếc nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ.
Quý Anh không có việc gì làm, chỉ cần mở lư hương, tĩnh tâm thắp mấy nén hương trầm. Hương thơm quấn quít lại, khiến sự hỗn loạn từ tối đến giờ trong lòng Quý Anh được tĩnh lại.
Vừa thấy đồng hồ điểm mười giờ, Quý Anh vén chăn lên vùi mình nằm vào.
Lúc Phó Cảnh Thâm vào phòng, anh đã nhìn thấy một cảnh tượng như sau: Cô gái quay lưng về phía anh, mái tóc đen dài xõa tung trên gối, cả người bị quấn chặt, chỉ lộ ra nửa tấc chiếc gáy trắng như tuyết.
Mùi thơm trong phòng ngủ xông vào mũi, Phó Cảnh Thâm nhận ra trong giây lát và nhận ra đó là trầm hương an thần.
Anh nhất thời dở khóc dở cười.
Cô đốt trầm hương làm gì? Muốn anh đi ngủ sớm sao?
Phó Cảnh Thâm bước lại gần giường, cố ý gây ra động tĩnh lớn hơn một chút.
Cục tròn nhỏ được bọc trong tấm khăn trải giường màu xám đen hơi hơi cử động, từ dưới chăn phát ra âm thanh ngập ngừng: "... Anh ba?"
Những ngón tay gầy guộc sạch sẽ của Phó Cảnh Thâm nhẹ nhàng chui vào trong chăn, vén mái tóc đen sau gáy, chậm rãi di chuyển đến gò má của cô gái, tiếp xúc tới mức bàn tay ấm nóng, rồi anh nhỏ giọng nói: “Còn chưa ngủ sao? "
Quý Anh hơi nghiêng người, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn bị hơi nước làm cho ửng đỏ, đôi mắt xinh đẹp lộ vẻ không hiểu: “Không phải, anh ba, không phải anh bảo em chờ anh sao…” Cô hơi ngừng lại, nhưng vẫn không thể nói ra mấy từ ở trên giường” kia.
“Anh nói thế nào thì là như thế à.” Phó Cảnh Thâm giữ gáy cô trong lòng bàn tay, cúi người lại gần, cười nửa miệng, hơi thở của anh phả vào mặt cô: “Hoa anh đào ngoan ngoãn vậy sao?”
“...”
Quý Anh đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì bị trêu chọc, cô quay đầu đi, trùm chăn lên đầu: "Em ngủ rồi!"
Anh lật chăn ra, phả ra một luồng hơi: “Không nóng sao?”
Quý Anh không thèm để ý tới anh nữa.
“Anh đi tắm trước đã.” Phó Cảnh Thâm cúi người lại gần: “Đợi anh thêm chút nữa được không?”
Quý Anh tim đập lại trở nên nhanh hơn, bực bội nói: "Còn chờ cái gì nữa..."
"Em nói xem?"
Lồng ngực Quý Anh trở nên cực kỳ căng thẳng, cô hoàn toàn im lặng.
Phó Cảnh Thâm không thể nhịn cười nổi, nhưng anh biết mình không thể trêu chọc người ta quá đáng thêm nữa, anh mới quay người đi vào phòng tắm.
Mỗi giây khi phải chờ đợi đều rất dài, nhưng Quý Anh chưa bao giờ cảm thấy thời gian lại trôi qua chậm chạp như lúc này.
Làm sao cô có thể ngủ được, cô mở to mắt nhìn thẳng lên trần nhà. Trong phòng tắm thỉnh thoảng có tiếng nước nhỏ giọt.
Không biết qua bao lâu, tiếng nước trong phòng tắm bỗng ngừng lại.
Bước chân thong thả của người đàn ông đang lại gần.
Liếc một cái liền nhìn thấy người đàn ông mặc một chiếc áo choàng tắm sẫm màu, để lộ bộ ng.ực săn chắc còn vương lại mấy giọt nước. Hình như tóc anh vẫn còn đang nhỏ nước, đôi mắt thấm hơi nước khiến ngũ quan càng thêm sắc sảo.
Chỉ liếc mắt một cái, Quý Anh đã ngoảnh mặt đi chỗ khác. Tim cô đập thình thịch, cực nhanh.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy cơ thể của một người đàn ông trưởng thành ở khoảng cách gần như vậy. Bố và anh trai cô luôn ăn mặc bảnh bao kể từ khi cô nhận thức được mọi thứ.
“Hoa anh đào.” Phó Cảnh Thâm ngồi xuống bên giường, đưa khăn tắm cho cô: “Lau tóc cho anh.”
"Hả..." Quý Anh lẩm bẩm: "Ừm."
Cô thẳng người duỗi tay. Cơ mà cổ của cái váy này rộng quá, lúc cô ngồi thẳng người dậy vô tình khiến một bên vai váy tuột xuống, lộ ra khoảng da thịt trắng như tuyết, thậm chí còn lộ cả đồ lót màu nhạt bên trong.
Tai Quý Anh lập tức đỏ bừng lên, cô vội vàng kéo váy ngủ lại đàng hoàng. Nhưng muộn rồi, Phó Cảnh Thâm đã trông thấy hết.
Bộ đồ này trơn quá...
Phó Cảnh Thâm chỉ ậm ừ một tiếng, cũng không có phản ứng nào đặc biệt.
Quý Anh bối rối cúi đầu thật thấp, không hề để ý có một tia đen tối lướt qua ánh mắt của người đàn ông. Cô quỳ gối trên giường, cầm lấy khăn lông rồi nhẹ nhàng lau tóc cho người đàn ông.
Tóc của Phó Cảnh Thâm màu đen huyền, những sợi tóc ngắn khi nắm trong tay lại có cảm giác vừa cứng lại vừa mềm mại, chất tóc anh rất đẹp. Quý Anh lại cụp mắt xuống, nhìn qua khuôn mặt của anh từ trên xuống dưới.
Không thể phủ nhận một điều rằng, anh quá đẹp trai.
Thường nghe trong giới đồn đại rằng, Phó Cảnh Thâm là người đàn ông sở hữu gương mặt mà mọi cô chủ con nhà giàu xinh đẹp thùy mị đều muốn gả cho anh, nhưng vì tính cách nhạt nhẽo của anh mà hơn nửa bọn họ phải từ bỏ.
Động tác tay của Quý Anh càng nhẹ nhàng hơn.
Đột nhiên, cô ngửi thấy mùi hương hoa anh đào quen thuộc. Quý Anh mãi mới nhận ra nơi phát ra mùi hương này…
Không phải mùi từ cơ thể cô…
Mà là mùi tóc của Phó Cảnh Thâm, nó nhàn nhạt, nhưng cứ vương mãi không tan.
Anh, anh dùng dầu gội đầu của em à?
Phó Cảnh Thâm: Anh bảo người ta mua cả bộ theo kiểu em hay dùng.
Quý Anh ngẩn người ra, trong lòng bất giác có cảm giác không nói thành lời.
Mùi hương hình như càng thêm quấn quýt hơn những loại khác.
Cô thử thuyết phục chính mình hãy bước qua ranh giới kia. Bọn họ vốn đã là vợ chồng hợp pháp rồi, nên gần gũi nhau mới phải.
Quý Anh nhắm mắt lại, hít sâu vào một hơi.
Ngón tay mảnh mai của cô lần mò giữa những sợi tóc của anh, rồi rời xuống quấn quýt lấy cổ, xương quai xanh. Hàng mi của cô run lên, cô cúi người, bờ môi vụng về đáp xuống một bên mặt rồi tới cổ Phó Cảnh Thâm, khẽ khàng gọi anh: Anh...
Lúc ngón tay cô chạm tới khoang ngực anh, đột nhiên lại bị bàn tay rắn chắc của người đàn ông nắm lại, giọng anh khàn khàn: Hoa anh đào.
Quý Anh căng thẳng đến mức hít thở cũng khó khăn: Vâng.
Ngay lập tức, tầm nhìn bỗng dưng quay cuồng đảo lộn, dưới thân là chăn nệm mềm mại, váy ngủ nhạt màu dập dờn dao động, chất váy trơn tuột như đang mơn man cùi chỏ.
Ánh mắt Phó Cảnh Thâm dừng lại trên gương mặt cô, ánh nhìn đầy thâm thúy, như chất mực đen nồng nặc quyện hòa.
Anh tiến lại lại, cúi đầu hôn cô, nụ hôn triền miên rạo rực.
Quý Anh nhắm mắt lại, bàn tay cô run rẩy ôm lấy