[Buổi tối có rảnh không? Cùng nhau ăn cơm.] Tô Ngọc Cầm nhìn tin nhắn trên màn hình, khóe miệng hơi co rút.
Người này cũng tự cho là thân thiết quá rồi đấy.
[Không rảnh!]
[Đi đâu? Rõ ràng Tiểu Trần nói cô không có lịch trình.] Dương Kỳ nhíu mày, hôm nay khi hai người đi chung thang máy anh nhớ trợ lý của cô nói không có.
Tô Ngọc Cầm xem xong tin nhắn liếc xéo về phía Dương Kỳ đang ngồi bên kia, anh như cảm nhận được quay đầu lại cười với cô một cái.
[Đừng nói như thế chúng ta thân thiết như thế, dễ gây hiểu lầm lắm Dương ảnh đế ạ!]
[Chúng ta không thân thiết? Được rồi, cứ chốt như thế! Chúng ta là hàng xóm phải giúp đỡ lẫn nhau.] Anh sẽ không thừa nhận bản thân vì muốn lại gần cô mà mặt dày đâu.
Cũng sẽ không thừa nhận dạ dày của anh bị mấy ngày ăn trực ở nhà cô chiều hư.
Hóa ra, từ ngày hôm đó, đôi lúc Dương Kỳ sẽ sang nhà Tô Ngọc Cầm ăn trực, quan hệ của hai người từ đó cũng trở nên thân thiết hơn.
Tuy rằng nhiều lần Tô Ngọc Cầm đã từ chối khéo nhưng không đọ được độ mặt dày của người nào đó nên chỉ có thể nhận mệnh.
“Mặt dày, vô sỉ!” Tô Ngọc Cầm nói thầm.
“Ngọc Cầm, đạo diễn Khương nói cảnh của em hôm nay ổn hết rồi.
Hiện tại có thể về nghỉ ngơi, chúng ta về thôi.” Quản lý Nhu cười tươi, biểu hiện hôm nay của Ngọc Cầm làm chị rất hài lòng, đồng thời tin tưởng sau bộ phim này cô nhất định sẽ đạt được danh tiếng nhất định.
Tô Ngọc Cầm gật đầu, cầm túi xách cùng mọi người đi ra xe.
Trong toàn bộ quá trình về nhà cô đều chăm chú giải quyết công việc ngoài lề của mình.
Công ty mà cô đầu tư đã khởi sắc, giờ chỉ còn chờ ngọn gió đông mà thôi.
“Chị Nhu, sau đợt này em mời người đi Thái Lan chơi nhé.
Phim chắc sẽ quay tầm tháng 8 là xong thì đầu tháng 9 chúng ta sẽ đi.
Chốt như vậy nhé! Không được từ chối.”
Ở kiếp trước cho dù cô gần như thân bại danh liệt hai người cũng không bỏ rơi cô, vì vậy kiếp này, cô muốn cùng hai người trải qua vui buồn.
Ai từng giúp đỡ, cô sẽ không quên ơn.
Ai từng hại cô, nếu kiếp này không biết điều cô sẽ không buông tha.
Tống Nhu cùng Tiểu Trần liếc nhìn nhau, trong mắt đều là vui vẻ.
“Được, lúc đó chúng ta xả hơi để chuẩn bị chiến đấu!” Tống Nhu cười.
“Đi Thái Lan vậy là em sẽ có cơ hội được gặp CP của đời em rồi.
Huhu, tối nay em sẽ đi mua máy ảnh.
Chị Ngọc Cầm, em yêu chị nhất!” Tiểu Trần vui vẻ nói.
Pí Off và Nong Gun nhớ đợi chị nhé, chị sắp đến rồi!
“Bình tĩnh, bình tĩnh, Tiểu Trần em đang lái xe!” Tống Nhu vội vàng nói.
Tô Ngọc Cầm thấy vậy cũng cười.
Trước khi về nhà, ba người cùng nhau ghé qua siêu thị để mua đồ.
Tô Ngọc Cầm vẫn chưa nói cho Tống Nhu ở đối diện nhà của cô.
Buổi tối, Tô Ngọc Cầm vừa tắm xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, cô vội đáp một tiếng.
“Tới đây, tới đây!”
Vừa mới vươn tay mở cửa, cô liền nhìn thấy Dương Kỳ đang đứng ở ngoài cửa.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Dương Kỳ nháy mắt cả người Tô Ngọc Cầm chỉ bọc một cái khăn tắm, lộ ra bả vai trắng nõn đẹp đẽ, cùng với hai chân thon dài thẳng tắp, bởi vì vẫn còn hơi nóng nên trên gương mặt trắng noãn của cô có hơi đỏ.
Mắt Dương Kỳ quan sát Tô Ngọc Cầm một lượt từ trên xuống, anh khẽ nhíu mày.
Lúc này Tô Ngọc Cầm mới tỉnh táo lại, phát hiện ánh mắt Dương Kỳ đang nhìn mình chằm chằm, theo bản năng tay nắm chặt khăn tắm trước ngực, lui về sau một bước, mới đứng ở cạnh cửa mở miệng hỏi: “Có chuyện gì không?”
Ánh mắt Dương Kỳ vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm Tô Ngọc Cầm, anh đáp với giọng nói bình thản nói: “Là ai mời tôi đến ăn tối.
Quên rồi?”
“Nhưng mà mới có sáu giờ tối! Anh ăn cơm sớm như vậy sao?” Tô Ngọc Cầm liếc nhìn đồng hồ trên tường, ngượng ngùng hỏi.
Đồng thời nghĩ bây giờ cô có thể kiếm cái bao chui vào sao?
Dương Kỳ nhấc tay lên, Tô Ngọc Cầm theo hướng đó nhìn lại anh mang theo thức ăn tới.
“Ha ha ha! Anh chu đáo thật, còn mang cả thức ăn luôn.
Chủ nhà như tôi phải ngại nha!” Tô Ngọc Cầm cười gượng chỉ còn cách