Hành động này của Dương Thanh Phong chính là ngầm chấp nhận Tô Ngọc Cầm chính là cháu dâu Dương gia.
Điều này khiến những người nhà họ Dương không khỏi bất ngờ, không ai không biết ông ngoại Dương là một người cực kỳ khó tính và khắt khe.
Việc ông đồng ý cuộc hôn nhân như thể là một điều khẳng định với Tô Ngọc Cầm.
Đồng thời cũng có người tò mò trong vòng ba mươi phút kia rốt cuộc Tô Ngọc Cầm đã nói và làm những gì mà khiến Dương Thanh Phong chấp thuận cô.
“Nhận lấy đi!” Ông ngoại Dương dùng bộ dáng kiên quyết không cho cự tuyệt nhìn thẳng vào Tô Ngọc Cầm.
Tô Ngọc Cầm có chút không biết làm sao liền đưa mắt nhìn Dương Kỳ hi vọng anh giải vây.
Mối quan hệ của bọn họ vẫn chưa rõ ràng tất cả đều như đi trên lớp băng mỏng.
Nếu một ngày nào đó hai người tách ra việc này rất khó giải quyết.
Tuy nhiên lần này Dương Kỳ dường như không nhận được tín hiệu của Tô Ngọc Cầm.
Trong lòng anh đang vô cùng vui sướng bởi quyết định của ông ngoại nhưng trong lòng lại không thể hiện gì cả.
“Em nhận lấy đi, đây là tấm lòng của ông ngoại!”
Vì thế trước ánh mắt của bao nhiêu người nhà họ Dương, Tô Ngọc Cầm liền được Dương Thanh Phong chính tay đeo vòng ngọc cho.
Cô có chút ngượng ngùng, đành mỉm cười: “Cháu cảm ơn ông!”
“Ngọc Cầm, Dương Kỳ từ nhỏ đã bướng bỉnh vì thể mong cháu hãy quan tâm thằng bé thật nhiều nhé.
Nhưng mà cũng đừng vì thế mà ủy khuất bản thân mình, nếu thằng bé sai đừng dung túng cho nó.”
Tô Ngọc Cầm gật đầu.
Cô sẽ không dung túng anh vì anh không bao giờ làm việc có lỗi với cô.
Hơn thế nữa hiện tại quan hệ của cô và anh vẫn chưa thân mật đến mức ấy.
Việc ông ngoại Dương trao vòng ngọc cho Tô Ngọc Cầm khiến nhiều người bất ngờ nhưng cũng khiến người ghen ghét.
Họ cho rằng Dương Kỳ dù sao cũng chỉ là cháu ngoại tại sao có thể nhận vòng ngọc của bà nội để lại cho con dâu.
Không những thế vòng ngọc này còn đại diện cho thân phận và địa vị trong Dương gia.
Tại sao người ngoài như cô ta có thể nhận cơ chứ!
Dương Tiểu Vân chính là em họ của Dương Kỳ, chính là một trong những người có ý nghĩ đó.
Vòng ngọc này chính là thứ cô ta mơ ước đã lâu.
Nay trơ mắt nhìn nó rơi vào tay Tô Ngọc Cầm như vậy cô ta không cam lòng.
“Chị Ngọc Cầm thật xinh đẹp!” Từ giây phút Tô Ngọc Cầm bước vào, Dương Tiểu Trân đã bị dáng vẻ xinh đẹp cùng học thức của cô làm cho choáng váng.
“Ha ha, cũng chỉ là vẻ bề ngoài.
Có khi bên trong thối rữa rồi cũng nên.” Giọng điệu mang theo nồng đậm khinh thường, ngay giây phút Tô Ngọc Cầm bước vào cô ta đã cho người len lén điều tra, biết được Tô Ngọc Cầm chỉ là một ả đào kép.
Muốn dựa vào nhà họ Dương bọn họ để trèo cao không dễ dàng như vậy, hiện tại Dương Kỳ có thể mắt mù mà yêu thích.
Nhưng nếu cô ta vạch trần được bộ mặt của Tô Ngọc Cầm, ông ngoại nhất định sẽ đòi lại vòng ngọc kia.
Mà vừa hay như vậy, ông ngoại và Dương Kỳ sẽ nhận ra lòng tốt của cô ta như thế vòng ngọc sẽ thuận lợi đến bên cạnh cô ta mà không tốn sức.
Càng nghĩ Dương Tiểu Vân càng cảm thấy kế hoạch vô cùng tuyệt vời.
Tuy nhiên cô ta không biết ảo tưởng càng nhiều thì thất vọng càng đau đớn.
Đôi khi con người luôn như vậy, luôn không biết tự lượng sức mình rồi cuối cùng oán trách ông trời không có mắt hại nhầm người tốt.
“Chị Tiểu Vân, đừng nói như vậy!” Không hiểu sao cô lại cảm thấy lời của chị gái có chút không có ý tốt.
Dù sao đi nữa chị Ngọc Cầm cho dù không phải chị dâu tương lai của bọn họ thì cũng là khách của anh Dương Kỳ sao có thể nói như vậy được cơ chứ!
Dương Tiểu Vân nhìn dáng vẻ ngu ngốc của Dương Tiểu Trân bất lực mà thở dài, tại sao cô ta lại có một cô em gái ngu ngốc như vậy cơ chứ! Thật giống người mẹ yếu đuối của bọn họ.
Cô ta thở dài một hơi, không quan tâ m đến Dương Tiểu Trân nữa mà hướng về phía Tô Ngọc Cầm sải bước.
Khi chuẩn bị đến gần cô ta nở một nụ cười ưu nhã sau đó lấy một ly rượu vang đỏ từ trong tay phục vụ.
“Chị Ngọc Cầm, hôm nay cảm ơn chị vì đã đến dự bữa tiệc của ông ngoại.
Ở đây có nhiều chỗ chơi rất vui, em đưa chị đi chơi nhé!” Nói rồi Dương Tiểu Vân tinh nghịch nháy mắt với Dương Kỳ “Anh Dương Kỳ, em mượn chị ấy được không?”
Tô Ngọc Cầm bị dáng vẻ nhiệt tình của cô gái nhỏ trước mặt làm cho đứng hình mất hai giây.
Nếu vừa rồi cô không nhầm, cô gái này khi ở trong phòng ông ngoại Dương lườm cô những hai lần.
Hiện tại bày ra dáng vẻ thân thiết như này, nếu không có chuyện nhờ vả thì chính là kẻ địch.
Dương Kỳ không nói gì chỉ đưa mắt dò hỏi Tô Ngọc Cầm, thấy cô khẽ chớp mắt liền biết cô đồng ý.
Anh liền quay đầu nhìn Dương Tiểu Vân nói: “Đi đi nhưng đừng đưa cô ấy đi quá xa.
Còn có đừng gây chuyện!”
Tuy anh muốn giữ cô ở bên ngoài nhưng hiện tại là tiệc mừng thọ của ông nội, rất nhiều khách phải tiếp đón.
Cô lại không muốn đi theo anh vậy có Tiểu Vân ở bên cạnh cũng được.
“Biết rồi, chưa gì đã bảo vệ nhau như vậy thật là đáng ghét! Nể mặt chị Ngọc Cầm,