Câu hỏi của Tô Ngọc Cầm làm cho tất cả những người đang có mặt giật mình, không khí bỗng trầm xuống.
Lúc này mọi người mới để ý tới trên mặt của Tô Ngọc Cầm không còn nụ cười như có như không nữa mà thay vào đó là sự nghiêm túc đến kì lạ.
Có lẽ cô ấy thực sự không làm! Đây là suy nghĩ bật ra ngay tức khắc trong đầu họ khi thấy dáng vẻ này của cô, nhưng sau đó họ lại nhanh chóng lắc đầu phủ nhận bởi Hứa Y Y không có lí do gì để làm thế.
Mà đạo diễn Khương lại bởi vì câu hỏi của Tô Ngọc Cầm mà tức muốn xì khỏi.
Ông ta cho rằng cô là đang không nể mặt ông ta.
"Không xin lỗi! Được, vậy cô cút khỏi đây cho tôi! Không có cô tôi vẫn có thể tìm được một diễn viên tốt hơn." Đạo diễn Khương quát lớn.
Một người, hai người thay nhau thách thức ông ta.
Đây là cho rằng ông ta không làm được gì sao? Hừ!
Tô Ngọc Cầm nghe xong lời của đạo diễn Khương liền im lặng.
Vốn dĩ ban đầu cô cho rằng chỉ cần mình làm tốt ngay từ đầu thì cô sẽ được mọi người tôn trọng nhưng xem ra cô đã nhầm.
Từ bỏ vai diễn này tuy sẽ làm thanh danh trong nghề của cô trở nên không tốt nhưng muốn thay đổi nó cũng không khó.
Cô tin cô sẽ thay đổi nó trở nên tốt hơn.
Khi mọi người tưởng rằng cô sẽ cúi đầu xin lỗi thì cô bỗng nhiên cầm túi chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Thấy hành động này của cô Hàn Phi Vân mới lên tiếng.
"Chuyện này chỉ là một tai nạn nhỏ.
Chúng ta cũng không biết rõ chuyện xảy ra rốt cuộc là như nào! Không bằng như vậy, cô Hứa và cô Tô mỗi người nhường một bước.
Coi như không có việc gì xảy ra được không?"
Hứa Y Y và quản lý Vu liếc nhìn nhau.
Cô ta cho rằng đã đạt được hiệu quả mà mình mong muốn hiện tại không nhất thiết đuổi Tô Ngọc Cầm đi.
Có thể Tô Ngọc Cầm ở lại sẽ càng làm mọi người ủng hộ cô ta nhiều hơn.
Vì thế Hứa Y Y liền nói: "Như vậy, nể mặt tiền bối Hàn, Ngọc Cầm cô ở lại đi.
Tôi không trách cô!" Nói rồi đưa tay ra muốn nắm lấy tay Ngọc Cầm.
Tô Ngọc Cầm lùi lại một bước khiến bàn tay của Hứa Y Y lạc lõng giữa không trung.
Cô nhìn thẳng vào mắt cô ta, ghé sát vào tai Hứa Y Y bình tĩnh nói: "Xem ra nước nhà nợ cô một giải nữ diễn viên xuất sắc nhất rồi!"
Nói đoạn cô quay sang nhìn đạo diễn Khương và Hàn Phi Vân "Tai nạn nhỏ? Tiền bối Hàn thật hài hước.
Nếu đã như vậy....!không bằng hai người xem xét kĩ vai diễn của tôi.
Nếu cảm thấy tôi không phù hợp có thể báo với tôi một tiếng.
Dù sao hiện tại kịch bản cũng cần sửa lại, tôi xin phép đi về trước."
Dứt lời cô liền ra hiệu cho quản lý và trợ lý của mình rời đi nhưng vừa đi được hai bước cô lại quay đầu.
Khi mọi cho rằng cô thay đổi quyết định thì cô bỗng cười tươi nói: "Đạo diễn Khương hình như máy quay số ba chưa tắt.
Nếu ông thực sự muốn tôi cút có thể xem lại nó!"
Nghe được lời này, mặt Hứa Y Y hơi hơi biến sắc.
Máy quay số ba chính là máy quay phía bên trái của cô ta.
Tại sao cô ta lại quên mất việc này.
Ánh mắt Hàn Phi Vân hiện lên ý cười.
Cô gái này thực sự thú vị.
Ban đầu rõ ràng biết có bằng chứng nhưng lại không nói ra.
Cô làm vậy để làm gì? Anh ta bắt đầu hứng thú với việc giới thiệu cô với người bạn kia của mình.
Hai người này chắc chắn sẽ rất hợp nhau.
"Giải tán đi! Ngày mai tám giờ chúng ta sẽ bàn lại công việc một lần nữa.
Lúc đó tôi sẽ thông báo lại cho mọi người." Đạo diễn Khương sau khi bàn bạc với Hàn Phi Vân liền thông báo với mọi người.
Sau khi mọi người rời đi, quản lý Vu mới kéo Hứa Y Y đến một bên trách mắng.
"Y Y, em có biết việc này nguy hiểm đến nhường nào không? Nếu Tô Ngọc Cầm thực sự bị em chọc giận mà làm em bị thương thì sao? Còn có nếu bọn họ thực sự kiểm tra máy quay em có biết mình được nhiều hơn mất không." Ban đầu cô cũng cho rằng Tô Ngọc Cầm đẩy Hứa Y Y nhưng biểu cảm của Hứa Y Y nói cho cô biết cô ta lại dựng chuyện.
Người phụ nữ này đúng là tai năng thì có ít nhưng gây chuyện thì nhiều.
"Chị Vu, chỉ đừng lo lắng.
Không phải không ai tin cô ta sao! Đối với