Trong phòng thử vai thì phó đạo diễn với hai người còn lại cũng đang tranh cãi đến nảy lửa.
Buổi thử vai này đều được ghi hình lại, bọn họ rất bất ngờ với vai diễn của Tô Ngọc Cầm hôm nay.
“Không ngờ được một diễn viên đỏng đảnh như cô ấy mà có thể diễn được tốt như vậy.
Tôi dường như cảm nhận được rằng nhân vật này thực sự dành cho cô ấy!”
Ánh mắt đau khổ tuyệt vọng đan xen tự trách khiến đạo diễn nổi da gà.
Thực ra vai diễn này đất diễn không nhiều nhưng nếu diễn đạt nhất định sẽ khiến người xem không thể nào quên được.
Vai Lạc Vân chính là vai diễn mà cả ông và biên kịch đều vô cùng để tâm và đặt nhiều tâm huyết.
Vốn lúc đầu nghĩ rằng sẽ không tìm được nhân vật nào phù hợp hiện tại xem ra đã gặp đúng người.
“Chọn cô ấy đi!”
“Nhưng…” Phó đạo diễn còn muốn nói gì đó liền bị biên kịch cắt ngang.
“Tôi đồng ý!”
Thấy dáng vẻ kiên quyết của hai người, phó đạo diễn chỉ có thể nghe theo.
Mọi người đều nghĩ rằng nó dùng để chọn vai chính nhưng không phải vai chính đã được thống nhất từ trước, cái họ muốn tìm chính là nhân vật phù hợp với Lạc Vân.
Ban đầu vai diễn này phía bên nhà sản xuất muốn sắp xếp người của mình vào nhưng hai người này nhất quyết không đồng ý nên mới có buổi thử vai này diễn ra.
Cứ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở về như kế hoạch ban đầu nhưng khi Tô Ngọc Cầm diễn thử, chính phó đạo diễn cũng biết kế hoạch này chỉ có thể ngâm nước.
Ánh mắt ấy, cử chỉ ấy đến ông ta cũng phải vỗ tay khen hay.
“Được! Vậy quyết định vậy đi! Ngày mai chúng ta sẽ liên lạc với họ.
À mà còn nữa, vai nữ hầu của Lạc Vân để Lâm… à không Lê Mạn Nhi đóng đi.
Cô gái kia khá cá tính đó chứ!”
Tất cả những việc xảy ra ở bên ngoài bọn họ đều biết, đồng thời trân trọng thái độ kính nghiệp của những người như cô ấy.
Phó đạo diễn và biên kịch cũng gật đầu, Lê Mạn Nhi thực khiến người khác ấn tượng bởi tính cách của cô ấy.
Vẻ ngoài tuy không quá xinh đẹp nhưng lại có gì đó cực kỳ thu hút người đối diện, tính cách thẳng thắn lại có chừng mực.
Hai ngày sau, Tô Ngọc Cầm cũng Tống Nhu cùng nhau thảo luận một số tình tiết của kịch bản Lạc Lung Ái.
Tuy rằng đã tìm hiểu kĩ nhưng mà một số chỗ tâm lý nhân vật triển khai khiến cô cảm thấy chưa được ưng ý vì thế liền tìm chị ấy.
Đang lúc cả hai tập thoại vô cùng nhập tâm thì Tiểu Trần đẩy cửa bước vào, bộ dáng vô cùng hớt hải.
“Chị Ngọc Cầm, chị Ngọc Cầm!” Âm thanh đứt quãng, mang theo chút vui vẻ, hét lớn.
Cô ấy đoán đúng mà chị Ngọc Cầm mà đã quyết ý làm gì đó thì nhất định sẽ làm được.
Hu hu hu, đúng là thần tượng của Tiểu Trần này!
“Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?” Tô Ngọc Cầm ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Trần, đưa tay lấy tờ giấy để cô ấy lau mồ hôi.
Cho dù đã dặn bao nhiêu lần nhưng mà vẫn không thể nào sửa đổi cái tính hấp tấp này.
Tiểu Trần nhận lấy, lau qua loa sau đó vui sướng ôm lấy Tô Ngọc Cầm.
“Thành công rồi! Thành công rồi!”
Vừa thấy dáng vẻ này Tô Ngọc Cầm liền biết là chuyện gì, cô mỉm cười sau đó quay mặt đi tỏ vẻ không để ý tới.
Vốn đang háo hức muốn kể cho hai người nghe, Tiểu Trần liền bị thái độ này của Tô Ngọc Cầm làm khựng lại.
Cô ấy đưa tay khều khều tay hai người, nhỏ giọng: “Ủa, hai chị không tò mò là chuyện gì sao?” Gương mặt hiện lên câu nói “Mau hỏi em, mau hỏi em!”
Tống Nhu thấy vậy phì cười, búng nhẹ vào trán cô ấy: “Chẳng phải hiện tại chị và em đang cũng nghĩ đến một chuyện ư?”
“Eo, chẳng thú vị gì cả!” Tiểu Trần ôm trán, ngồi phịch xuống sàn, tay với lấy gói bánh trên bàn ăn phồng cả miệng.
“Ha ha ha!” Dáng vẻ trẻ con khiến Tống Nhu và Tô Ngọc Cầm phì cười, Tiểu Trần ngơ ngác sau đó liền cười theo.
Qua một lúc lâu như nhớ ra gì đó, Tiểu Trần ghé sát vào hai người thì thầm: “A! Đúng rồi, chị biết gì không? Nghe nói Thời Nguyệt sẽ đóng nữ chính trong bộ Lạc Lung Ái đó.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!”
Nghe được lời này, bàn tay đang bưng cốc cà phê của Tô Ngọc Cầm dừng lại một chút.
Cô thầm gật đầu, đúng thực là oan gia ngõ hẹp.
Tuy nhiên như vậy cũng tốt, vừa hay cô cũng có trò vui tặng cho hai người bọn họ.
Nghĩ đến những gì mình điều tra được, Tô Ngọc Cầm mỉm cười.
Vốn lúc đầu cô cho rằng là trùng hợp nhưng sau khi biết được Thời Nguyệt vứt bỏ gia đình ở quê, dùng nhiều tiền để mua