Dương Kỳ vừa ôm Tô Ngọc Cầm trong lòng vừa đút hoa quả cho cô.
Cả hai vẫn chưa biết những tin tức về mình đang làm chấn động cả giới showbiz.
“Kịch bản lần này của em quay xong chưa?” Dương Kỳ cúi đầu nhìn cô hỏi.
Dạo trước cô vô cùng bận rộn trong việc quay phim và chạy show gần như rất ít có cơ hội nghỉ ngơi.
Tô Ngọc Cầm gật đầu, đáp lại: “Xong rồi ạ!” Cô dự định sau khi buổi họp báo công bố phim kết thúc sẽ nghỉ ngơi một thời gian.
Có lẽ cô cần tập trung giải quyết một số người, một số chuyện trước đã vì để lâu cô cảm thấy những thứ đó càng chỉ gây rắc rối cho bản thân mình.
“Sau đợt này chắc em sẽ không nhận bất kỳ công việc nào một thời gian.
Coi như cho bản thân và mọi người có thời gian sắp xếp lại mọi việc!”
Dương Kỳ nghe vậy gật đầu, trong lòng lại thầm tính toán xem bản thân đã bao lâu không nghỉ ngơi.
Có phải anh nên tặng cho mình một kỳ nghỉ không nhỉ? Lúc đó anh có thể cùng cô đi du lịch đâu đó, hưm… hình như lần trước cô từng nói muốn đi Phuket, Dương Kỳ nghĩ ngợi.
“Nghĩ cái gì mà chăm chú như vậy?” Tô Ngọc Cầm đưa một nửa quả dâu đến trước mặt anh, Dương Kỳ theo thói quen mở miệng.
Tô Ngọc Cầm im lặng quan sát, chỉ cần Dương Kỳ có dấu hiệu nhíu mày là cô sẽ không ăn.
Bởi vì Dương Kỳ sợ chua mà cô cũng vậy nên đanh nhờ anh nếm thử trước.
Dương Kỳ dường như biết ý đồ của cô nên cố ý không biểu hiện khó chịu mà ngược lại còn hưởng thủ làm Tô Ngọc Cầm tin trái dâu rất ngon và ngọt.
Vì thế Tô Ngọc Cầm không nghi ngờ gì hết mà bỏ vào miệng nhưng ngay lập tức cô đã nhả ra.
“A! Dương Kỳ, anh lừa em!” Cô vội vàng cầm lấy cốc nước cam trên bàn uống vội, muốn dùng nó để xoa dịu vị chua đang đọng lại trong khoang miệng của mình.
“Ha ha ha! Đáng đời, ai bảo em trêu anh trước!” Dương Kỳ nhìn mặt nhỏ nhăn nhó của cô thì cười khẽ.
Đừng tưởng anh không biết cô để anh làm chuột bạch thử hoa quả cho cô nha!
Tô Ngọc Cầm nghe vậy hơi xấu hổ nhưng mà anh là bạn trai cô không chiều cô được một chút sao? Cô liếc anh một cái, trong lòng nảy lên ý xấu, nhân lúc anh không để ý Tô Ngọc Cầm thò tay vào trong áo ảnh, bàn tay xấu xa để lên khúc bánh mì đặc ruột sau đó bắt đầu hành động.
“Cho anh trêu em này, trêu em này!” Cùng với lời nói của mình, bàn tay của Tô Ngọc Cầm di chuyển trên eo anh.
Vị ảnh đế cao cao tại thượng của chúng ta có máu buồn cực kỳ nghiêm trọng, nếu vô tình chạm phải hay cào nhẹ anh sẽ không chịu đựng được.
Đây là bí mật chỉ duy nhất có một mình Tô Ngọc Cầm biết.
“Ha ha ha! Tha cho anh! Ngọc Cầm! Ha ha ha!” Anh cố gắng tránh thoát nhưng bởi vì Tô Ngọc Cầm đè trên người nên anh sợ nếu động tác quá lớn cô sẽ rơi xuống.
“Ha ha ha! Bảo bối tha cho anh!”
“Hừ! Đừng hòng ai bảo anh trêu em!” Tô Ngọc Cầm được nước càng lấn tới.
Cô muốn nhân cơ hội trả thù người này ở trên bắt nạt cô nhiều đến mức hai ngày hôm nay trừ đi vệ sinh và tắm ra cô chưa từng được rời giường.
“Là em chọc anh trước đó!” Dương Kỳ vòng tay qua eo cô sau đó không đợi Tô Ngọc Cầm định thần liền lật người, tình thế ngay lập tức đảo ngược.
Dương Kỳ cười như không cười tiến sát lại gần mặt của Ngọc Cầm muốn hôn xuống thì một giọng nào mang theo sự kinh hoảng vang lên.
“Hai người… hai người….” Tống Nhu bởi vì gấp gáp nên thấy cửa không khóa liền đẩy cửa bước vào.
Chị kinh ngạc cùng hoảng sợ nhìn tình huống trước mặt.
Tuy rằng trước khi đến đây đã tự tạo tâm lý cho bản thân cũng như làm công tác tư tưởng nhưng mà đấy là trong trường hợp Ngọc Cầm chính miệng thừa nhận với chị chứ không phải là cảnh như này.
Hai mắt Tống Nhu chuyển từ Dương Kỳ sang Tô Ngọc Cầm rồi lại chuyển về phía Dương Kỳ.
Ở phía sau Tiểu Trần và trợ lý Vương thấy mãi không có động tĩnh liền nghiêng đầu nhìn xem cũng bị cảnh này làm cho mắt chữ A mồm chữ O.
“Chị Nhu, Tiểu Trần, trợ lý Vương không như mọi người nghĩ đâu!” Tô Ngọc Cầm bụm mặt, giọng nói như muỗi kêu truyền ra từ kẽ hở của hai bàn tay.
Đôi tai đỏ ứng khiến Dương Kỳ cười khẽ, Tô Ngọc Cầm vừa xấu hổ vừa ngại ngùng cô đẩy anh một cái.
Dương Kỳ thuận thế ngồi xuống sau đó nhìn về phía ba người ngoài cửa.
“Đứng ở cửa rất thoải mái sao?”
Giọng nói của anh khiến ba người giật mình, lục đục cùng nhau đi vào.
Hu hu tại sao rõ ràng người làm chuyện xấu là hai người họ nhưng bọn họ lại có cảm giác mình đến phá hỏng chuyện tốt của chính chủ thế này.
Sau hơn mười phút bình ổn tâm trạng, Tống Nhu cũng lấy lại tinh thần.
Chị bắt đầu nói qua với hai nhân vật chính về chủ đề tại sao ba người lại tới đây sau đó chị hít một hơi hỏi: “Quan hệ của hai người là như chị đang nghĩ sao?”
“Không phải như…”
“Đúng vậy!”
Hai giọng nói đồng thanh vang lên, năm người mười cặp mắt nhìn nhau không khí trở nên lúng túng.
Qua một lúc lâu, Tống Nhu cũng lấy lại tinh thần.
Vốn dĩ ban đầu chị định phủ nhận bởi quan hệ của Dương Kỳ và Tô Ngọc Cầm tuy tốt nhưng cũng k thân thiết đến vậy nhưng hiện tại chị không dám chắc.
Vì vậy chị chỉ có thể bình tĩnh trở lại cùng với hai người nói chuyện cẩn thận lại.
“Rốt cuộc mối quan hệ của hai đứa là như thế nào? Chuyện này hai đứa muốn giải quyết ra sao? Nói thật rõ ràng cho chị!” Việc này là đời tư của nghệ sĩ nhưng cũng liên quan đến rất nhiều vấn đề công việc nên nhất thiết cần phải xác định rõ ràng mới có thể giải quyết được triệt để.
“Hai người bọn tôi đang tìm hiểu nhau.
Xin lỗi vì đã không nói với cô từ trước.
Nếu chuyện này mọi người đã biết thì tôi muốn công khai!” Dương Kỳ rời mắt khỏi Tô Ngọc Cầm nhìn về phía Tống Nhu nói.
Ánh mắt mang theo sự kiên định cùng chút mong chờ.
“Công khai?” Tống Nhu đưa mắt nhìn về phía