“Anh đang nhìn ai đó?” Một giọng nói thánh thót, uyển điệu truyền đến làm Lâm Thạch vốn đang chăm chú nhìn Tô Ngọc Cầm giật mình tỉnh lại.
Hắn ta quay đầu lại đưa tay đỡ lấy tay cô gái ở trong xe.
“Không có gì, chúng ta đi lên thôi!” Lâm Thạch mỉm cười đáp.
Thời Nguyệt thấy vậy liền dãn lông mày, mỉm cười nắm lấy tay hắn ta đi ra ngoài.
Trong lòng cô ta không khỏi tự đắc, kiếp trước hay kiếp này người đàn ông này cũng sẽ mãi mãi là của một mình cô mà thôi.
Tô Ngọc Cầm thông minh, may mắn hơn kiếp trước một chút thì sao chứ? Người đàn ông mà cô ta yêu nhất cũng vẫn thuộc về cô mà thôi.
Nhìn người đàn ông ân cần trước mắt, Thời Nguyệt nghĩ tới vào một ngày của ba tháng trước.
Cô ta bỗng mơ một giấc mơ, tất cả những gì xảy ra trong đó đều như thật.
Vốn dĩ lúc đầu cô ta cũng không tin cho đến một ngày cô ta đọc được tin tức về nữ minh tinh mới nổi Tô Ngọc Cầm.
Cô ta liền thử vận may một lần đến tìm Lâm Thạch - người chồng trong mơ của cô ta.
Sau đó cô ta phát hiện những thứ mình mơ là thật, vì vậy cô ta quyết định muốn nhanh chân hơn một bước khiến người đàn ông này trở thành của mình.
Ánh mắt Thời Nguyệt xoay chuyển, cô ta không muốn mang danh tiểu tam.
Do đó chỉ còn cách khiến Tô Ngọc Cầm không thể nào tiếp cận được Lâm Thạch, cho dù giờ đây Lâm Thạch vô cùng say mê cô ta nhưng cô ta vẫn sợ.
Lúc này, Thời Nguyệt nhớ tới người đàn ông tên Dương Kỳ hay đi bên cạnh Tô Ngọc Cầm.
Trong đầu Thời Nguyệt nảy ra ý tưởng có thể khiến Lâm Thạch cho dù gặp lại Tô Ngọc Cầm cũng không cần cô ta.
Nghĩ vậy, Thời Nguyệt cười càng tươi hơn nữa.
“Lâm Thạch, tối nay anh đừng về được không? Hôm nay em không muốn ở một mình.”
Vừa vào phòng, Thời Nguyệt liền ôm lấy Lâm Thạch, bắt đầu dùng giọng điệu nũng nịu nài nỉ anh ta.
Lâm Thạch nhìn Thời Nguyệt trước mặt lại nghĩ đến người con gái hắn gặp ở dưới sảnh.
Trong đầu hắn luôn quanh quẩn hình dáng của cô ấy, hăn có cảm giác như hai người đã quen biết từ lâu.
Lâm Thạch nghĩ, ngày mai nhất định sẽ để thư ký điều tra cô gái ấy là ai.
“Lâm Thạch, anh lại không để ý người ta rồi!”
Thời Nguyệt cong môi giận dỗi, cả người càng dán sát vào Lâm Thạch như có như không chạm vào người hắn ta.
Cô không tin Lâm Thạch có sức kháng cự với sự quyến rũ của bản thân.
Đúng như dự đoán rất nhanh Thời Nguyệt liền cảm thấy thứ nóng bỏng cứng rắn kia của Lâm Thạch chạm vào người mình.
Cô ta không khỏi tự đắc cười cười.
Mà từ trước tới nay Lâm Thạch chính là loại người không bao giờ từ chối đồ ăn cả.
Hơn thế nữa, hiện tại Thời Nguyệt đối với hắn còn rất mới mẻ vì thế Lâm Thạch liền bế thốc Thời Nguyệt lên đi thẳng về phía phòng ngủ.
Rất nhanh trong phòng truyền đến âm thanh khiến người khác không khỏi xấu hổ.
Bên này, Tô Ngọc Cầm sau khi trở về nhà liền ôm gối thẫn thờ ngồi ở ngoài ban công nhìn ánh đèn lấp lánh sáng rực trước mắt.
Hôm nay khi nhìn thấy Lâm Thạch, cô phát hiện trái tim của mình lại đau đớn như vậy.
Cô vẫn luôn cho rằng bản thân sẽ bình tĩnh nhưng cô phát hiện mình đã xem thương bản thân.
Cô vẫn sẽ tức giận, sẽ khó chịu.
Tô Ngọc Cầm nhớ đến khoảng thời gian bản thân quyết định giải nghệ khi đang ở đỉnh cao của sự nghiệp để lùi về phía sau giúp đỡ Lâm Thạch.
Khi đó cô đã cho rằng đó là quyết định đúng đắn của bản thân, cô vô cùng hạnh phúc khi được giúp đỡ người đàn ông của mình.
Và cô tin hai người chính là định mệnh của đời nhau.
Nhưng ông trời đã nói cho cô biết cô đặc ý quá sớm khi mà cô ở trên giường bệnh chứng kiến người mà cô cho là chân mệnh thiên tử của mình kia cũng cô gái khác nắm tay hạnh phúc và tuyên bố rằng đó chính là người vợ tương lại của hắn ta.
Thật nực cười! Tô Ngọc Cầm hít một hơi, lau đi những giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống kia.
Cô biết bản thân không nên đau lòng vì một tên tra nam nhưng nghĩ tới những gì bản thân đã phải gánh chịu, nghĩ tới vì hắn mà bản thân và gia đình đã phải chịu