Sau bao nhiêu ngày miệt mài đèn sách cuối cùng cậu cũng tốt nghiệp.
Ngày hôm nay là lễ tốt nghiệp của cậu. Đứng trước sân trường , ngôi trường mà cậu gắn bó ba năm .Ánh mắt cậu lặng lẽ nhìn những dãy lớp học, hàng cây... chúng quá quen thuộc vậy nên cậu có chút buồn.Một thứ cảm xúc không nỡ rời xa len lỏi trong lòng cậu. Ba năm a... không quá ngắn cũng không quá dài nhưng đủ để hình thành nên biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp đẽ .
Xung quanh đều là những người bạn học chung khối với cậu. Có người quen cũng có người cậu không quen.
Nhưng dù thế nào thì ngày hôm nay cậu và bọn họ đều đứng dưới mái trường này chờ đợi giây phút chia xa.
"Hạo Nhiên !"
Một giọng nói thanh thúy vang lên gọi tên cậu.
"Oa!! Hôm nay cậu rất đẹp trai nha Hạo Nhiên!"
Cô gái có gương mặt nhỏ nhắn , mái tóc ngắn bồng bềnh đập vào mắt cậu. Đó chẳng phải là Y Lộ, bạn học cùng lớp với cậu hay sao .
Hạo Nhiên nhìn Y Lộ ,trong lòng cậu có chút không được tự nhiên. Cô nàng học chung lớp với cậu đã ba năm . Tính cách thì thẳng thắn, hoà đồng và có chút ..MAN .Hôm nay nhìn cô nàng trang điểm trông rất đáng yêu.
Nhiều khi Hạo Nhiên nhìn gương mặt đáng yêu của Y Lộ đều cảm thấy thế giới quan của mình bị sụp đổ bởi vì con gái không phải nên dịu dàng ôn nhu hay sao? Vậy mà trong ban của cậu lại có một nhân vật khác sinh vật nữ như vậy.
Đáng yêu nhưng không đáng đùa. Người nào trêu quá trớn thế nào cũng sẽ bị xử tơi tả. Mọi người đều nói vậy.Cậu cũng không chắc họ nói đúng bởi vì cậu chưa từng trêu chọc cậu ấy bao giờ cả.
Bộp!
" A! Y Lộ tiểu thư! Cậu có thể nhẹ tay một chút không?"
Hạo Nhiên xoa xoa bả vai hơi đau lên án. Y Lộ ánh mắt trợn trắng lườm cậu ta.
"Cậu đang ngơ ngẩn gì vậy hả? Tôi khen cậu mà một xíu phản ứng cậu cũng không có là sao?"
Hạo Nhiên ánh mắt chớp chớp. Đầu óc kịp phản ứng, miệng cậu vội vàng mấp máy mấy câu hoa mỹ.
"Cậu hôm nay nhìn rạng rỡ vô cùng so với ngày thường mà nói cậu hôm nay rất dịu dàng.. ừm! Có chút đáng yêu.."
Y Lộ có chút vui mừng. Cô nàng nắm lấy tay Hạo Nhiên vui vẻ lắc lắc.
"Thật hả? Thật á? Hôm nay mình đáng yêu ư? Cậu cuối cùng cũng nhận ra mình đáng yêu rồi à? ....."
Hạo Nhiên bị Y Lộ lắc liên tục liền la to.
" Dừng!"
Y Lộ ngừng nói. Lát sau có chút ai oán hỏi.
" Sao vậy? Mình hỏi nhiều quá sao? "
Hạo Nhiên rút tay mình ra khỏi tay Y Lộ nhưng lại bị Y Lộ nắm lấy không buông. Hạo Nhiên dè chừng nhìn cô nàng.
" Cái đó... Cậu có thể bỏ tay ra."
Y Lộ lắc đầu.
" Không phải !"
Hạo Nhiên ái ngại nhìn xung quanh. Xưa nay cậu chỉ có một người bạn thân nhất là Tiểu Húc .
Những người khác cậu không bắt chuyện cùng cho nên mang tiếng là bạn học thì cũng chẳng gọi là thân. Càng nói chi tới chuyện bắt chuyện với bạn học nữ.
Đặc biệt lôi lôi kéo kéo như trong trường hợp này tuyệt đối chưa từng có. Không hiểu sao cậu cảm thấy có chút khó chịu. Bàn tay vẫn đang bị Y Lộ nắm lấy có chút không được tự nhiên.
" Có gì chúng ta từ từ nói chuyện. Cậu cứ nắm tay tôi mãi như vậy không thích hợp đâu."
Y Lộ chớp mắt. Cậu ấy đang ngại ngùng sao?
" Có gì không thích hợp sao?"
Hạo Nhiên e ngại rụt tay về.
" Chính là cậu bỏ tay tôi ra trước đã."
Y Lộ có chút buồn cười ,cô chỉ là muốn nắm tay cậu chút . Cô nàng tự động buông tay Hạo Nhiên ra. Hai người đứng đối diện nhau.
Hạo Nhiên có chút khó hiểu nhìn vẻ mặt Y Lộ. Người ta nói không sai. Tâm trạng con gái là khó nắm bắt nhất, so ra tắc kè còn kém xa.
"Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
Y Lộ cắn môi có chút hồi hộp. Cô thầm thích Hạo Nhiên đã lâu. Cô luôn tìm mọi cách để đến gần cậu nhưng đều không thể. Cứ mỗi lần cô muốn bắt chuyện với cậu, cậu ấy đều bơ cô đi, không nói chuyện với cô.
Hôm nay, qua ngày hôm nay mai sau không biết còn gặp lại hay không. Cô nhất định phải cho cậu biết được phần tình cảm mà cô dành cho cậu.
Y Lộ có chút hồi hộp. Cô cắn môi ,hai mắt đảo đảo vài vòng.
" À thì tôi có một bí mật muốn cho cậu biết ."
Hạo Nhiên tỏ vẻ đã hiểu.
"Cậu đã có lòng muốn cho tôi biết vậy thì cứ nói đi. Tôi sẽ giữ bí mật giúp cậu."
Y Lộ nghe vậy hai gò má có chút hồng hồng. Chuyện tỏ tình tất nhiên phải là bí mật của hai người . Cô có chút căng thẳng.
" Được cùng học tập với cậu ba năm. Mình cảm thấy quãng thời gian đó rất vui vẻ.Nhưng mình càng vui hơn khi biết người đã cứu mình thoát khỏi tên côn đồ chính là cậu, mình lại càng quý cậu hơn ."
Hạo Nhiên cậu nhớ không? Ba năm trước cậu từng cứu một người mà phải vào viện một tuần.
Hạo Nhiên có chút mông lung. Hình như là có chuyện đó. Chuyện cũng đã qua rất lâu cậu không thể nhớ hết được.
Hạo Nhiên xoa xoa gáy, khoé miệng mỉm cười nói.
"Chuyện nên làm mà."
Y Lộ kích động tới gần Hạo Nhiên.
"Điều mình muốn nói lại là cái khác. Mình th....."
"TRƯƠNG HẠO NHIÊN!!!!!!"
Một giọt nói vang dội gào to tên cậu. Hạo Nhiên ngoáy ngoáy tai nhìn kẻ cà lơ phất phơ đang tiến tới chỗ hai người họ.
Người này chính là Lý Tiểu Húc mang danh bạn thân gần chết đang hô to gọi hồn cậu ,làm như thể cậu thiếu tiền cậu ta nhiều lắm.
Cậu có chút gắt gỏng :
"Im miệng đi! Gọi gia có chuyện gì?"
Tiểu Húc đập vai Hạo Nhiên một cái.
"Gia cái đầu cậu."
Khoé mắt cậu ta liếc nhìn Y Lộ đang đứng trước mặt.Vẻ mặt thấu hiểu hồng trần nhìn Hạo Nhiên.
"Ây zô! Hai người đây là?"
" Không có gì/ Thật ra..."
Tiểu Húc huýt sao một tiếng, cậu ta tựa người vào gốc cây phượng tay xua xua.
"Tôi không làm phiền hai người nha!"
Hạo Nhiên lườm trắng mắt. Hai người bọn họ chỉ là nói chuyện với nhau thôi. Có chuyện gì mà làm phiền với không làm phiền. Huống hồ Y Lộ không phải vừa định nói gì đó với cậu sao. Cô nàng còn chưa nói xong cậu ta tới. Mọi chuyện chỉ là đơn giản như vậy .
"Y Lộ! Có chuyện gì cậu cứ nói đi. Tiểu Húc là bạn thân của chúng ta mà. Bí mật của cậu sẽ không lọt ra cho ai ngoài ba người chúng ta đâu."
Tiểu Húc vẻ mặt hóng hớt.
"Bí mật gì vậy Y Lộ? Tôi có thể nghe không? "
Y Lộ bối rối. Cô có chút khó chịu khi bị Tiểu Húc quấy rầy thế giới của hai người họ. Nhưng hiện tại cũng không thể đuổi cậu ta đi.
Cậu ta chính là lì lợm,một khi hóng thì hóng cho bằng được mới thôi. Vậy thì cô vẫn sẽ tiếp tục tỏ tình, cô có ý trí mạnh mẽ, có sự tự tin vững trãi.
" E hèm! Cái đó.... mình muốn nói là mình!. ...."
"ĐỀ NGHỊ CÁC BẠN HỌC SINH KHỐI 12 TẬP HỢP ĐẦY ĐỦ TRƯỚC KHÁN ĐÀI ĐỂ CHUẨN BỊ CHO LỄ TỐT NGHIỆP ! ĐỀ NGHỊ ...."
Loa phát thanh của trường thông báo học sinh tập hợp tại sân trường vừa đúng lúc cắt đứt lời nói của Y Lộ. Hạo Nhiên bật cười.
"Xem ra bí mật này của cậu phải kể khi khác thôi! Có điều nếu đã là bí mật vậy thì là bí mật chỉ riêng cậu biết thôi thì sẽ tốt hơn."
Y Lộ hai mắt ảm đạm rũ xuống.
"Là vậy ư? "
Hạo Nhiên gật đầu.
" Mình cho là vậy. Nào! Chúng ta mau đi tập trung thôi! Tiểu Húc đi theo gia nào! "
Lý Tiểu Húc oang oang gào thét.
" Cậu cái đồ điên khùng! Suốt ngày kêu gia này gia nọ. Xem tớ có xử chết cậu không!!!!!! "
Hạo Nhiên chạy đi một đoạn, bỏ xa Tiểu Húc và Y Lộ. Cậu ngoái lại nhìn họ.
"Đi thôi Y Lộ. Còn có Tiểu hồng mao!!!!! "
Tiểu Húc chạy đuổi theo.
" Cậu chết chắc rồi!"
Y Lộ đứng đó nhìn hai người bọn họ chạy đuổi nhau mà hâm mộ Tiểu Húc vô cùng. Ba năm cô đã cố thay đổi bản thân nhưng ngay cả làm bạn thân của Hạo Nhiên cũng đều không thể. Trái tim có chút nhói.
" Hạo Nhiên! Mình thích cậu đã lâu......"
Tội cho cô bé ấy. Bởi vì cô bé không có cơ hội nào nữa. Nam chính của tui sắp lên sàn rồi.
********
"Tiểu Húc!"
"Ả?"
"Nuốt hết đi! Cậu có thấy ghê không? "
Tiểu Húc nhai nốt chiếc bánh bao cuối cùng xuống bụng. Đánh một tiếng ợ xong vô tư nhìn Hạo Nhiên.
"Cậu hỏi gì á?"
Hạo Nhiên chỉ tay về đống quần áo trên sopha.
" Thế là sao?"
Tiểu Húc tỏ vẻ không hiểu :
" Sao là sao?"
Hạo Nhiên ném gối về phía cậu ta.
"Bớt giả vờ đi."
Tiểu Húc bắt kịp chiếc gối sau đó ôm vào ngực. Hai mắt cậu ta tỏ ra đáng thương nhìn Hạo Nhiên.
"Cho tớ tá túc vài ngày."
Hạo Nhiên mắt không chớp xét hỏi.
" Lý do?"
Lý Tiểu Húc mếu máo bắn vài chữ :
"Điểm thi Đại học."
Nói đến vấn đều nhạy này thì Hạo Nhiên không quan tâm mấy. Kết quả thi của hai người không cao lắm chỉ vừa đủ tốt nghiệp .
Nếu là những bạn học muốn thi đỗ Đại học mà nói thì đây là một kết quả không như mong đợi, sẽ có chút buồn. Thế nhưng với Hạo Nhiên ,cậu lại không cảm thấy thế.
" Đủ để tốt nghiệp là được rồi."
Tiểu Húc vỗ đùi một cái.
"Đúng! Đủ tốt nghiệp còn chưa được hay sao mà còn phải học Đại học. Khó khăn lắm mình mới thoát kiếp mọt sách. Ai đời lại tiếp tục đi học chứ."
Hạo Nhiên bật cười.
" Chỉ vì lý do đó mà cha cậu đuổi ra khỏi nhà?"
Tiểu Húc gật đầu như trống bỏi.
" Cậu chẳng phải cũng biết hay sao? Anh Tĩnh Hiên học giỏi này, đỗ Đại học XM này.... gì cũng giỏi. Mình làm em trai anh ấy mà ngay cả học giỏi đã không làm được rồi. Vấn đề quan trọng hơn chính là mình thi không đỗ Đại học .. làm mất mặt cha mẹ. Cho nên bị đuổi ra khỏi nhà..... hu hu hu...."
Hạo Nhiên đạp cậu ta một cái.
" Lại diễn! Kết quả thi đã ra từ lâu. Nếu như bị đuổi thì cậu đã sớm bị đuổi ra khỏi nhà từ lâu rồi sao giờ mới đến tìm mình?"
Tiểu Húc ôm lấy chân Hạo Nhiên không buông la hét.
"Tớ nói thật mà! Mấy tuần nay mình đều tá túc ở khách sạn đó. Là bị đuổi thật đó!"
Hạo Nhiên rút lại chân. Cậu nhíu mày hỏi.
" Vậy sao giờ không ở khách sạn nữa?"
Tiểu Húc cắn móng tay, hai mắt rưng rưng như sắp khóc nói.
"HẾT TIỀN!"
Hạo Nhiên phì cười. Cậu nhìn vẻ mặt nhăn nhó tỏ vẻ ủy khuất của Tiểu Húc ghét bỏ.
"Mẹ cậu không cho tiền cậu sao?"
Lý Tiểu Húc ủy khuất nhả ra hai chữ:
"Cha tớ cấm!"
Cha cậu ấy thì còn mẹ và anh trai tiếp tế cơ mà. Hạo Nhiên tiếp tục hỏi :
"Anh cậu không đưa tiền cậu à?"
Lý Tiểu Húc buồn rầu đáp :
"Cha tớ cấm! Trời ơi! Cả nhà tớ không ai có thể giúp tớ. "
Hạo Nhiên bất lực tựa vào ghế .
" Tớ không có tiền đưa cậu đâu."
Tiểu Húc mắt chớp chớp.
"Mình biết."
Khoé miệng Hạo Nhiên khẽ co giật. Cậu lườm tiểu Húc một cái sắc lẹm.
" Cho nên?"
Tiểu Húc hai mắt phát sáng cầu xin .
"Tớ chỉ cần một chỗ để ngủ thôi. Sẽ không làm phiền tới cậu. Tuyệt đối tuẩn thủ nghiêm ngặt quy tắc khi ở chung phòng... ba la. ..bi li...."
Hạo Nhiên ra hiệu ngừng nói.Cậu thoả