Gần 10 giờ đêm rồi mưa vẫn không ngừng trút xuống. Sấm chớp liên tục vang dội . Hạo Nhiên lúc này đã ngáp ngủ liên tục. Cậu đang chờ hắn đi về còn đóng cửa. Xem ra ông trời muốn trêu cậu.
__ Anh ngủ lại đây đi!! Nếu muốn tắm rửa thì vào đó.
Cậu chỉ chỉ phòng vệ sinh rồi chỉ sopha trước mắt.
__Ngoài ra Anh ngủ sopha đi!! Giường tôi bé không đủ chỗ.
Giường cậu đúng là bé thật. Nó bé trong mắt của cậu. Căn bản tướng ngủ của cậu xấu. Lăn chỗ này lại lăn chỗ kia. Giường cho dù có rộng đến mấy cũng không đủ cậu lăn. Tật xấu này cậu có từ bé lớn rồi cũng không đổi. Nếu hắn cùng cậu ngủ cậu không đảm bảo không đạp hắn ra khỏi giường. Chuyện này cũng đâu vẻ vang gì. Cho nên hắn phải ngủ ở sopha là điều hiển nhiên.
__ Anh có nghe thấy tôi nói không?
Mặc Dạ Thần lúc này thần trí đang bay xa. Căn bản hắn không muốn về. Khó khăn lắm mới tiến gần cậu chút hắn làm sao lại về ngay trong lúc này. Hắn cuối cùng cũng được ở lại cùng bảo bối cùng bảo bảo. Ông trời đúng là chiều lòng người. Hắn giờ phút này vui vẻ vô cùng.
Hạo Nhiên thấy hắn cười một cách ngu ngốc như vậy thật không biết nói gì. Tổng tài cao cao tại thượng đâu rồi.
Hạo Nhiên : __ Anh còn không đi tắm sao? Hay là anh muốn bây giờ đi về luôn?
Mặc Dạ Thần hồi thần. Chỉnh lại cảm xúc rồi nhìn cậu nói.
__ Anh tất nhiên ở lại đây rồi!! Giờ anh đi tắm đây!! Tắm ngay!
Dứt lời hắn liền phi ngay vào phòng tắm . Hắn không dám chậm trễ mở cửa phòng tắm bước vào. Hắn sợ cậu đổi ý.
Hạo Nhiên thấy hắn biến mất sau cánh cửa bèn ngồi chờ hắn. Đến năm phút sau cậu vẫn chưa thấy hắn đi ra .Mắt cậu đã muốn nhắm tít lại. Cậu hiện giờ muốn đi ngủ.
Cậu quay vào trong phòng nhìn thây chăn được cậu gấp ngay ngắn trên giường. Cậu mở tủ tìm trong ngăn tủ có chứa một tấm chăn do tiểu Húc đưa năm ngoái . Chăn vẫn còn mới tinh. Cậu ôm lấy chăn đi ra đến gần sopha thì để xuống. Xong xuôi cậu trèo lên giường liền đi ngủ . Mặc kệ người kia đang tắm táp. Hiện giờ giấc ngủ của cậu quan trọng hơn.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ. Dạ Thần phát giác hắn không hề có quần ao để thay. Hắn cho rằng cậu đang ngồi ở ngoài liền gọi.
__ Hạo Nhiên! Em có ngoài đó không?
Một lát sau vẫn không nghe thấy tiếng cậu trả lời. Hắn liền vội vàng vơ lấy khăn tắm treo bên tường. Tay nhanh chóng quấn khăn quanh hông rồi bước ra ngoài. Phòng khách vắng tanh. Hắn thấy một tấm chăn bên sopha. Có lẽ cậu mang cho hắn đắp qua đêm.
__ Không lẽ em ấy đã ngủ rồi?
Hắn tò mò đi tới bên cửa phòng ngủ gõ cửa. Ai ngờ cửa tự động hé mở. Có lẽ khi nãy Hạo Nhiên quên khoá chăng. Một người như hắn cậu có thể yên tâm ngủ không chút phòng bị hay