Nhắc đến nhà họ Mặc,cả thành phố này ai mà không biết đến công ty Thế Gia , một trong những công ty đứng đầu cả nước với nhiều dự án lớn xuyên quốc gia .
Vô số người bàn tán tới nhân vật đứng sau tập đoàn này . Rất nhanh họ cũng biết người đó là ai và họ đều sợ hãi .
Người đó chính là cháu trai Mặc gia gia Mặc Dạ Thần. Nghe nói năm năm trước hắn tân nhiệm chức vị thì vô số cổ đông phản đối nhưng rất nhanh sau đó bọn họ phải im thin thít không dám tiếp tục phản đối.
Bởi vì ,người đứng sau tập đoàn vừa lãnh khốc vừa vô tình. Đừng thấy hắn thoạt nhìn còn trẻ mà khinh thường. Trên thương trường hắn nổi tiếng với thủ đoạn đánh nhanh rút gọn không chừa cho đối thủ một đường lui.
Chỉ năm năm thôi đã thâu tóm rất nhiều dự án lớn trong cả nước ,hơn nữa còn triển khai một số dự án ra nước ngoài. Thử nói xem có ai không sợ người này. Nếu là đối thủ của hắn thì nên rút lui sớm thì hơn nếu không e là cái nịt còn chẳng còn.
Sóng sau đè sóng trước. Người này còn trẻ mà đã có vô số thành tựu, chỗ đứng vững chắc trong giới thương nghiệp như vậy tương lai đầy triển vọng a.
******** Vắt sạch chất xám của tác giả rồi ó ⊙﹏⊙ }
Mặc Dạ Thần năm nay 30 tuổi chưa vợ chưa con. Là một nam nhân lạnh lùng tuấn tú ,xếp thứ nhất người đàn ông độc thân hoàng kim được nhiều cô gái mơ ước. Đồng thời hắn cũng là con trai độc đinh nhà họ Mặc.
Chính bởi vì hắn là độc đinh nên vấn đề muôn thủa chính là nỗi dõi tông đường liên tiếp tới hành hạ hắn.
Hôm nay tâm tình hắn không hề tốt nhưng trước mặt là gia gia và cha mẹ hắn không tiện phát tác . Đã ba ngày đi xem mắt hắn không còn chút kiên nhẫn nào nữa .
Hắn biết cha mẹ hắn gấp gáp muốn ôm cháu, ông nội hắn còn gấp hơn cha mẹ .Nhưng hắn không thể a.
Mặc gia gia suốt ruột từ lâu. Mấy người bạn già của ông sớm đã có chắt để bế bồng, còn ông thì vẫn chưa.
Cháu ông đã 30 tuổi. Cháu đích tôn của ông đến giờ vẫn chưa có ai thì làm sao sinh chắt cho ông đây. Ông chỉ mong có chắt bế vậy mà thằng bé vẫn còn thờ ơ được.
Mấy ngày nay đưa cháu nó đi xem mắt. Nó không liếc nhìn con nhà người ta một cái thì đã bỏ đi. Không nhắc tới thì thôi nhắc tới là ông tức tới râu vểnh.
Chính là ngày hôm nay ,thằng bé cũng đi xem mắt .Con gái nhà người ta ngoan hiền dịu dàng. Vốn cho rằng thằng bé sẽ ưng cô bé ai ngờ nó lạnh lùng trước mặt nhà gái phun ra quả bom :
__Tôi là đồng tính .
Nhà gái trực tiếp đứng dậy ngay cả chào hỏi cũng không cứ vậy mà ra về.
Ông cũng không có biện pháp nào. Nhìn cháu trai đang ngồi trước mặt ông ông rầu rĩ không nói nên lời. Mặc gia gia ôm ngực tức tối đập liên hồi.
Đều trưởng thành rồi cũng không làm cho người ta bớt lo.
"Ta hiểu cháu không muốn đi xem mắt nhưng cháu cũng không thể nói cháu thích đàn ông chứ.Ý cháu là muốn nhà họ Mặc đoạn tử tuyệt tôn sao?"
Mặc Dạ Thần ảo não nhíu mày nhìn gia gia tức giận .Hắn cũng không muốn mọi chuyện xảy ra như vậy .Nhưng chuyện này hắn không muốn giấu nữa .
"Cháu không gạt mọi người cháu thích con trai là sự thật."
Mặc gia gia: " 。。。。"
Mặc cha : "。。。。。"
Mặc phu nhân :" 。。。。。"
Mặc Tuyết Nhi: "。。。。。"( trong lòng hò hét hưng phấn)
Trước sự im lặng hoặc nói là sửng sốt của mọi người trong gia đình. Mặc Dạ Thần căng thẳng tiếp tục nói:
"Sở dĩ cháu không muốn nói với mọi người là do cháu chưa gặp được người thích hợp. Bây giờ mọi người lại bắt cháu đi xem mắt . Cháu cũng là bất dĩ mới phải nói cho mọi người biết."
Mặc gia gia sững sờ ôm gậy, trong đầu do dự có nên vung cho cháu ông một phát lên đầu.
"Cháu đừng có nói giỡn với ta 。。。。。" ( bây giờ ông phát bệnh thì thằng cháu đích tôn của ông có thích con gái ) .
Mặc cha vội vàng nói :
"Con đừng lấy chuyện này ra đùa."
Mặc Dạ Thần trầm giọng thản nhiên đáp lời :
" Cha! Đã là lúc nào rồi con còn đùa mọi người chứ. Con rất bận có được không."
Mặc mẹ lau nước mắt đang rơi trên gò má. Đôi mắt bà đỏ hoe nhìn con trai bà bảo bối . Nghe thấy ba người họ định cãi nhau bà nhẹ giọng nói với con.
"Con trai à! Cả nhà cũng chỉ muốn tốt cho con. Con cũng đã ba mươi tuổi rồi. Gia gia con và cha con cũng chỉ là muốn tốt cho con thôi."
Mặc Tuyết Nhi:
"Anh hai!!!! Anh thích con trai sao không nói sớm!"
Mặc Dạ Thần lạnh lùng liếc nhìn em gái:
"Có phải em ngứa da?"
Mặc Tuyết Nhi:"。。。。"
Xưa nay cô Mặc Tuyết Nhi không sợ cha, mẹ, ông nội....duy nhất chỉ sợ anh trai mình. Cô sùng bái anh trai nhưng cũng rất sợ hãi . Anh trai cô lạnh lùng có thể đóng băng ba dặm. Chẳng nói chẳng rằng chỉ độc lườm cô thôi cô cũng sẽ cố gắng im thin thít.
"Em chỉ là muốn hỏi chút thôi ."
Mặc Dạ Thần không quan tâm cô em gái đang bĩu môi tỏ vẻ vô tội. Hắn trịnh trọng nói :
"Con đã nói rõ ràng rồi .Cho dù mọi người có bắt con xem mắt bao nhiêu lần con cũng sẽ không đồng ý. Cho nên mọi người cũng đừng ép con đi xem mắt nữa! Con xin phép đi trước."
Mặc gia gia quát :
"Đi đâu! Ta còn chưa nói xong đâu đi gì mà đi."
Mặc cha, mặc mẹ thấy tình hình không ổn liền ra hiệu cho con trai mau đi đi.
Mặc Dạ Thần hiểu ý .
"Ông nội bớt giận. Cháu xin phép đi đây."
Dứt lời hắn đứng dậy đi ra cửa.Nhìn thân ảnh con dần khất sau cánh cửa Mặc cha, Mặc mẹ