Tiểu Húc hào hứng nhìn Hạo Nhiên cúp máy.
__ Thế nào rồi ? Thế nào rồi?
Hạo Nhiên vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu ta.
__ Cậu thật sự muốn biết sao?
Tiểu Húc gãi gãi đầu sau đó phụng phịu nói.
__ Tất nhiên rồi! Tớ cực khổ xin xỏ người ta cho số hắn ta cho cậu chỉ mong kết quả thôi!
Hạo Nhiên vẻ mặt buồn rười rượi. Giọng nói của cậu trở nên bi thương.
__ Anh ta bận mất rồi!
Tiểu Húc trợn mắt lên nhìn trần nhà. Cậu giơ tay đấm đấm ngực tức giận.
__ Tức chết tớ!
__ Cái tên mặt lạnh chết tiệt dám từ chối Hạo Nhiên nhà tớ!
Hạo Nhiêm :
__ Nhưng mà!
Tiểu Húc mặt mày cau có khó chịu nhìn Hạo Nhiên ngâp ngừng đang nói không khỏi bực mình.
__ Nhưng mà hắn ta từ chối cậu vậy nên cậu tốt nhất đừng nên nhớ tới hắn.
__ À không! Cậu tốt nhất đừng có yêu người ta nữa!!!!!!!!!!
Dạ Thần phóng xe vượt ẩu một hồi liền đến quán. Hắn nhìn đồng hồ trên tay.
__ 3 phút! Lần sau phải rút ngắn hơn mới được.
Hắn mở cửa xe bước xuống . Mọi người ai nấy đều tròn mắt nhìn người đàn ông đẹp trai vừa xuất hiện kia không khỏi xuýt xoa cảm thán.
__ Đàn ông + Mayback \= Auto đẹp trai chuẩn sói ca..
__ Tại sao tôi đã có chồng con nhưng vẫn không thể không ngắm người kia...
...........
....
Dạ Thần mắt lạnh nhìn bọn họ. Hắn ghét nhất cảm giác bị người ta coi mình như một món hàng soi từ trên xuống dưới không thiếu một phân như vậy . Mọi người thấy hắn trừng liền tản ra. Khi nãy tụ tập đông đảo thì hiện giờ xung quanh hắn là một bãi đất trống.
__ Rất thức thời!
Hắn chỉnh lại cổ ao hơi lệch một chút rồi tiến về mục tiêu hắn hướng đến.
Ngay khi bước vào cửa quán Hắn đã thấy ngay bảo bối nhà hắn đang ngồi nói chuyện với Tiểu Húc. Hắn vui vẻ tiến lại gần thì nghe người bạn kia đang nói cái gì mà " không nên nhớ tới hắn " , " không yêu người ta " . Hắn mắt lạnh nhìn chằm chằm Tiểu Húc.
Tiểu Húc bỗng nhiên rùng mình một cái.
__ Hạo Nhiên! Điều hoà hoạt động tốt quá đấy? Lạnh chết tớ!
Hạo Nhiên :
__ Tớ đâu có bật điều hoà.
Nói rồi cậu chỉ chỉ vào chiếc quạt gió duy nhất đối diện cậu và tiểu Húc.
__ Chỉ có nó thôi! Hay là cậu bị làm sao!!
Tiểu Húc phẩy phẩy tay nói.
__ Tớ thì có thể làm sao! Người có sao mới là cậu ấy!
Hạo Nhiên ngạc nhiên :
__ Tớ sao?
Tiểu Húc :
__ Tất nhiên! Tớ nói cậu nghe! Hắn ta từ chối lời mời của cậu chỉ vì bận rộn là không phải đàn ông tốt rồi! Loại người này tuyệt đối không thể yêu aaaaa.
Hạo Nhiên cau mày đáp.
__ Nhưng mà tớ chưa nói xong mà.
Tiểu Húc ngắt lời :
__ Tớ mặc kệ cậu có nói hết hay không đấy! Cậu phải nghe tớ. Cậu còn nhớ chị hàng xóm của tớ không?
Hạo Nhiên :
__ Hàng xóm nào?
Tiểu Húc :
__ ......
__ Tóm lại cứ là hàng xóm! Chính là chồng chị ta đi công tác mà quên cả chăm lo vợ con đó đến cuối cùng chồng cũng theo gái luôn. Chỉ còn mình chị ta nuôi con. Cậu tốt nhất đừng để giống như chị ta. Đến lúc đó cậu đến khóc tớ tớ cũng không giúp cậu đâu!!!!
Hạo Nhiên triệt để bó tay. Cậu ngắm hoa mẫu đơn trên tường miệng mấp máy nói.
__ Cậu thật giỏi tưởng tượng! Tớ tuyệt đối không giống vậy đâu. Với cả cậu nghĩ sai về anh ấy rồi! Anh ấy rất tốt.
Tiểu Húc :
__ Hắn ta thì có gì mà tốt chứ?
Dạ Thần:
__ Tôi có tốt hay không liên quan đến cậu sao?
Tiểu Húc giật mình.
__ Anh tới đây vào lúc nào?
Dạ Thần thản nhiên trả lời :
__ Lúc cậu đang bôi đen tôi!
Tiểu Húc : 。。。。。 “ Toi rồi!"
Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt tái nhợt như nuốt phải ruồi của Tiểu Húc liền cười.
Tiểu Húc ai oán :
__ Cậu còn cười tớ được hả? Chuông cửa mọi hôm đâu rồi?
Hạo Nhiên đáp lại tỉnh bơ:
__ Sáng nay bị hỏng rồi! Chị Hạ tính lát nữa mua chiếc khác về thay.
Tiểu Húc : 。。。。。!
Hạo Nhiên lém lỉnh nói :
__ Tự cậu tìm lấy. Trách được ai?
Nói xong cậu ngại ngùng nhìn Dạ Thần :
__ Anh đến lâu như vậy rồi sao không nói một tiếng?
Dạ Thần :
__ Còn không phải tại em mải mê tán gẫu với cậu ta sao?
Hạo Nhiên bối rối đáp:
__ Em đâu có!
Dạ Thần mỉm cười nắm lấy