Một đêm trôi qua thật êm đềm. Sáng hôm sau.
Tại bệnh viện khoa ngoại trung tâm thành phố H.
Tang Cảnh nằm trên giường bệnh. Hai mắt cậu đang chăm chú nhìn vào cuốn sách trên tay. Cuốn sách mang tên Hạt giống tâm hồn. Nội dung cuốn sách cũng ý nghĩa như tên của nó vậy. Đây là sách Tiểu Húc hôm qua đã đưa cho cậu. Cậu ta nói rằng mua cho cậu để cậu đọc riết thời gian .
Sáng nay Tiểu Húc đã sớm đi về. Trong phòng nhất thời chỉ còn có một mình cậu.Không gian yên tĩnh, một lúc lâu lại một tiếng lật sách.
Cạch!
Bỗng nhiên cửa phòng bệnh mở ra. Tang Cảnh giật mình buông sách xuống . Bất cẩn thay sách trôi tuột rơi xuống đất.
Bộp!
Tang Cảnh bất lực nhìn sách nằm dưới sàn trỏng trơ. Sau đó không để ý tới sách nữa. Hai mắt cậu chăm chú nhìn hai người đứng trước cửa.
Là Mẹ Tiểu Húc. Hôm qua cậu đã gặp rồi. Còn người đàn ông đang đứng bên cạnh Mẹ Tiểu Húc hẳn là cha cậu ấy. Tiểu Húc thừa hưởng gen của họ. Cha con có nhiều nét giống nhau cho nên cậu tuyệt đối không nhận nhầm người được.
Sáng sớm ra hai người họ đã tới đây. Không lẽ tới tìm Tiểu Húc. Tang Cảnh tò mò mở miệng hỏi.
__ Cô chú có chuyện gì sao?
Cha mẹ Tiểu Húc lần lượt bước chân đi vào trong phòng bệnh . Mẹ Tiểu Húc đặt giỏ hoa quả lên bàn. Bà cười hiền hoà đi tới gần Tang Cảnh.
__ Cô chú tới thăm cháu một chút. Cháu giật mình sao?
Cha Tiểu Húc cũng cười cười. Ông đi tới nhặt cuốn sách lên rồi đưa cho Tang Cảnh.
__ Cháu ổn chứ? Sách của cháu này!
Tang Cảnh vẻ mặt cảm ơn nhận lấy sách .Cậu đáp :
__ Cháu ổn. Chỉ là có chút bất ngờ thôi! Cô chú tùy tiện tìm chỗ ngồi.
Tay cậu chỉ vào chân đang bị bó bột.
__ Cháu có chút bất tiện cô chú thông cảm.
Mẹ Tiểu Húc khuôn mặt áy náy nhìn Tang Cảnh nói .
__ Đều là do con trai nhà cô đã khiến cháu thành ra thế này. Cô chú xin lỗi cháu.
Tang Cảnh nghe vậy vội ngắt lời. Nguyên ngày hôm qua cậu đã nghe Mẹ Tiểu Húc nói đủ.
__ Mọi chuyện đã qua rồi cô chú đừng nhắc lại nữa. Không phải cháu vẫn còn ổn sao?
Tang Cảnh hai tay vươn sang ngang. Động tác sải cánh muốn bay của cậu khiến hai người họ bật cười.
__ Cháu thật hài hước.
Tang Cảnh xấu hổ thu lại cánh.
__ Nào có.
Cha Tiểu Húc hỏi han.
__ Cháu đã ăn gì chưa?
Tang Cảnh đáp.
__ Cháu ăn rồi!
Mẹ Tiểu Húc ngạc nhiên.
__ Ăn sớm vậy sao?
Tang Cảnh cười cười xoa bụng. Vốn dĩ cậu phải uống thuốc đúng giờ nếu không thì bây giờ cậu đã kêu la oai oái rồi.
__ Để uống thuốc đó mà. Kìa! Cô chú ngồi xuống đi đừng đứng như vậy .
Cha mẹ Tiểu Húc ngồi xuống ghế.Mẹ Tiểu
Húc một tay cầm con dao một tay cầm quả táo bắt đầu gọt hoa quả.
__Cô chú khi tới đây có mua một chút hoa quả. Cháu ăn một ít nhé!
Tang Cảnh nhìn động tác thành thạo gọt hoa quả của Mẹ Tiểu Húc liền ái ngại nói.
__ Không cần đâu ạ! Cô chú tới là tốt rồi.
Mẹ Tiểu Húc nghe vậy hóm hỉnh đùa Tang Cảnh.
__ Sao vậy? Cháu không thích hoa quả cô mua sao?
Tang Cảnh vội vàng giải thích.
__ Cháu không có ý đó. Chỉ là cháu có chút không quen khi cô chú đối xử với cháu tốt như vậy.
Hai người họ nhìn nhau. Thấy rõ trong mắt của nhau là sự thương cảm dành cho cậu bé.
__ Cháu đừng khách khí với cô chú làm gì cả. Mẹ nó gọt cho tôi một quả. Tôi cũng ăn.
Mẹ Tiểu Húc gật gật đầu.
__ Đúng đó. Huống hồ mọi chuyện đều do chúng ta cả. Cháu chỉ việc nghỉ ngơi cho khoẻ thôi.
Tang Cảnh nghe vậy chỉ còn cách tùy ý Mẹ Tiểu Húc.
__ Vậy cháu làm phiền cô rồi.
Mẹ Tiểu Húc vui vẻ gọt hoa quả nói.
__ Không phiền! Không phiền.Đúng rồi! Tiểu Húc nhà cô đâu rồi?
Tang Cảnh nghe vậy liền ngạc nhiên hỏi lại :
__ Tiểu Húc về rồi! Cô chú không gặp cậu ấy sao?
Hai người họ nhìn nhau đồng thanh nói.
__ Không gặp.
Mẹ Tiểu Húc ngừng gọt quả .Bà nhìn Tang Cảnh .
__ Nó nói với cháu nó đi về nhà sao?
Tang Cảnh lắc đầu .Cậu thành thật kể.
__ Thuốc khử trùng ở bệnh viện mùi nặng quá . Cả đêm hôm qua cậu ấy không chợp mắt được cho nên cháu nói con trai hai người có thể đi về .Nếu có chuyện gì thì đã có y tá chăm sóc cháu rồi. Sau đó cậu ấy đi ra về còn về đâu