Tiếng di động vang lên liên tiếp.Tiểu Húc mặt mày nhăn nhó gỡ chăn đang chùm trên đầu xuống. Động tác dữ dằn gạt phăng chăn đi của cậu ta động tới vết thương trên tay. Nhất thời trong phòng ngủ vang lên tiếng rên đau đớn.
__ Ai zuuuuu! Tay của tôi!
Tiểu Húc cau mày nhìn vết thương được băng bó trên tay. Sáng nay trước khi cậu đi ra khỏi bệnh viện. Cậu đã nhờ y tá đổi băng gạc cho cậu. Hiện tại nhìn băng gạc đang thấm một màu đỏ như hoa bỉ ngạn.Trong lòng nổi lên một trận phiền não. Cậu ta liền nhăn mặt gắt gỏng.
__ Chết tiệt! Lại phải thay băng. Thật cmn..... a~…………
Cậu cẩn thận nhìn phần gạc còn lại chưa thấm máu. Vẫn còn ổn thế nhưng phải thay băng gạc . Nếu không thay băng, cánh tay của cậu nhiễm trùng lưu lại sẹo thì khổ. Bởi vì cậu thích mặc áo cộc.Sau này tay có sẹo làm sao mà mặc đây.
Rung! Mèo méo meo mèo meo~~
__ Oh shit....
Tiểu Húc bình thường tính tính khá hiền lành. Thế nhưng hôm nay cậu tức giận rồi. Sáng sớm rảnh quá cho nên cứ gọi cậu mãi có đúng không? Vậy đừng trách cậu nặng lời.
Lý Tiểu Húc nhanh chóng tìn được di động. Ngay cả nhìn cũng không nhìn là ai gọi tới tay đã vuốt màn hình nghe máy. Mắt cậu ta trợn lên nhin trần nhà. Miệng oang oang gắt với người ở đầu máy bên kia.
__Mụ nội ! Gọi gì mà lắm thế hả? Sáng ra đã gọi hồn liên tục. Có cần tôi mua gà về cúng cho hay không?
Người bên kia nghe được giọng nói có chút phẫn nộ của Tiểu Húc. Giọng anh ta có một chút dè chừng, nhỏ nhẹ nói:
__ À! Cái đó..
Nghe giong nói của người bên kia truyền tới có chút quen quen thế nhưng nhất thời cậu chưa nghĩ ra .Sáng sớm là lúc não của Tiểu Húc không được tốt lắm. Đây là sự thật.
Tiểu Húc chắc mẩn người này là đàn ông. Cậu mặc kệ rồi miễn sao không phải cha cậu gọi vậy thì cậu không thèm khách khí.Người gọi cho cậu là đàn ông con trai vậy thì càng tốt. Máu nóng bốc thẳng lên đầu. Cậu gào lên.
__ Cái đó? Cái đó là cái quần què. Anh thiếu đòn đúng không? Ăn gì để tôi cúng. Tôi không rảnh tiếp chuyện với anh. Nếu anh có chuyện gì muốn nói thì mùa quýt năm sau chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện. Không có chuyện gì thì đừng có gọi tôi liên tục như thế. Tôi thấy rất phiền. Plese!
Cụp!
Không để cho người bên kia đáp lời. Tiểu Húc gào xong đã tắt luôn di đông .Tay tùy tiện ném di động đi . Di động của cậu vèo một cái bay thẳng tới sopha. Cậu không rảnh để ý nó còn đẹp mã hay không. Dù sao cũng chỉ là một cái máy nát. Đáp đi hỏng rồi cơ hội mua cái mới càng cao.
__ Oáp~~~!!!!!!!
Tiểu Húc nằm bẹp dí trên giường. Cậu xoay người ,tay không bị thương còn lại mocd chăn chùm lên đầu bắt đầu ngủ tiếp.
*****
An Phỉ ngồi trên sopha ngơ ngẩn nhìn di động. Anh cứ ngỡ mình gọi nhầm số nhung rõ ràng ,màn hình di động hiển thị hình trái tim màu đỏ do chinh anh lựa chọn đặc biệt dành cho Tiểu Húc . Mỗi khi anh nhắn tin hay gọi điện nói chuyện với Tiểu Húc. Em ấy nói chuyện khá hay và lễ phép chưa hề có một lời gắt gỏng với anh. Anh cho rằng cậu là một cậu bé khá ngoan.
Nhưng anh nhìn nhầm Tiểu Húc rồi. Khi nãy giọng điêu mắng chửi người thật tệ đó anh lần đầu được nghe. Mặc dù biết xã hội có hàng nghìn hàng vạn người nói chuyện như vậy. Anh có chút cảm thấy bọn họ khá đáng ghét. Nhưng với Tiểu Húc anh lại không ghét cậu. Anh sẽ không vì sự thay đổi của câu mà ngừng yêu cậu. Có thể đây mới là con người thật của em ấy.Vậy anh cũng sẽ không vì một lời nói gắt gỏng của cậu ấy mà ghét bỏ.
Anh cảm thấy Tiểu Húc khá dễ thương. Anh không hề hay biết bản thân đang cười một cách ngu ngốc .Một tay anh cầm di động một tay vỗ đùi vui vẻ.
" Rất dễ thương cũng rất thú vị."
Cạch!
An Phỉ ngưng cười nhìn ra cửa. Người tới là mẹ của anh.
__ Mẹ!
Mẹ An Phỉ gả tới An gia đã hai bảy năm. Bà sinh được hai thằng con trai. An Phỉ chính là con trai cả ,còn An Nghiệp là con thứ. Cả hai đều đã trưởng thành ,có công việc ổn định.