__ Đến chưa vậy?
Hạo Nhiên ngó nghiêng nhìn ra ngoài cửa xe,
__ Đến rồi! Chính là ngôi nhà đối diện bên kia đường.
Dạ Thần :
__ Được rồi! Anh tìm chỗ đỗ xe trước.
Hạo Nhiên từ chối cho ý kiến. Đường ở đây nói rộng không rộng nói bé cũng không bé nhưng không thể tùy tiện đỗ xe.
Đợi Dạ Thần đỗ xe xong hai người xách nách đi tới nhà chú.
Cổng nhà chú không khoá. Bỗng nhiên một chú chó đen từ đầu đến đuôi chạy ra. Hai mắt hung tợn, răng nanh gừ gừ nhìn chằm chằm hai người sủa liên tục.
"Gâu! Gâu! Gâu! ....."
__Là tiểu Hắc!
Hạo Nhiên nhận ra đây là chú chó Tiểu Hắc. Không ngờ nó đã lớn vậy rồi. Nhìn dáng đứng sủa người kia như chực chờ xông ra cắn cậu một ngụm kia thật hung hăng a. Thật là! Đây rõ ràng là nó quên cậu rồi.
Dạ Thần thấy chó nhe răng liền theo phản xạ đứng chắn phía trước Hạo Nhiên. Không thể lơ là được. Chó cũng sẽ có lúc tùy tiện cắn người chó nhà cũng không thể không phòng bị.
__ Anh khẩn trương vậy làm gì? Tiểu Hắc ngoan lắm!
Dạ Thần có chút hoài nghi .Hắn nhìn chú chó vẫn đang nhìn chằm chằm vào hắn như chỉ chờ hắn có động tác nhất định sẽ nhào lên kia không ngừng cảnh báo .
__ Nó như vậy mà gọi là ngoan? Anh thấy Tiểu Bạch nhà anh vẫn ngoan hơn.
Hạo Nhiên ngạc nhiên hỏi :
__ Tiểu Bạch?
Dạ Thần biết Hạo Nhiên tò mò, hắn bèn giải thích.
__ Là con mèo nhà anh.
Hạo Nhiên nghe vậy trợn trắng mắt
__Chó với mèo có thể giống nhau sao?
Dạ Thần thản nhiên đáp lời.
__ Chúng nó đều là sủng vật cả có gì mà không giống nhau chứ? Còn nữa.....
__ Stop! Được rồi! Anh tránh ra chút. Tiểu Hắc sẽ không cắn em đâu.
Hạo Nhiên vỗ người Dạ Thần ý bảo hắn tránh ra.
__ Tiểu Hắc! Ngoan! Tao đây mà.
Dạ Thần nhíu mày.
__ Em cẩn thận chút.
Hạo Nhiên gật đầu
__ Không sao! Nó sẽ không tùy tiện cắn người đâu.
Dạ Thần :
__ Làm sao biết được.
Hạo Nhiên bật cười .
__ Nó là con chó ngoan và đáng yêu nhất mà em thích từ trước tới giờ. Làm sao sẽ cắn em.
Dạ Thần vẫn không tránh ra. Hắn nhìn bộ dáng chuẩn bị xông lên của Tiểu Hắc âm thầm khẩn trương. Nhà hắn chưa bao giờ nuôi chó, chỉ duy nhất nuôi một con mèo. Hắn có chút không khống chế được biểu cảm rồi.
Hắn liếc mắt vào trong nhà gọi người.
__ Có người không? Có người không?
Trong nhà truyền tới tiếng dép lê thê. Kèm theo đó là tiếng nói trầm thấp của một người đàn ông.
__ Tiểu Hắc! Đừng làm loạn nữa.
Tiểu Hắc nghe giọng chủ bèn thu lại vẻ hung hăng khi nãy, nó ngồi xổm xuống đất chờ chủ nhân đi ra. Nó là một con chó ngoan đúng nghĩa.
Một người đàn trung niên tầm 40 tuổi bước ra. Thân hình cao lớn, mái tóc húi cua khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy có chút áp lực.
__ Ai đang tìm tôi sao?
Hạo Nhiên vui vẻ nhìn người chú đang đứng trước cửa kia.
__ Chú Trung!
Trung Đại Minh ngạc nhiên nhìn Hạo Nhiên. Thằng bé lẽ ra hiện tại vẫn đang ở thành phố mới đúng.
__ Sao đột nhiên cháu lại về vậy? Về cũng không báo với chú một tiếng.
Hạo Nhiên nhún vai.
__ Hôm nay là ngày giỗ của bà nội.
Nghe Hạo Nhiên nói vậy lúc này Trung Đại Minh mới chợt nhớ ra. Hắn vậy mà quên mất thằng bé luôn trở về vào ngày này. Hắn vỗ trán lắc đầu bất đắc dĩ với trí nhớ của mình .
__ Xem chú này! Già rồi nên quên mất. À đúng rồi hai người vào nhà đi.
Hạo Nhiên theo chú đi vào. Dạ Thần cũng lững thững bước theo sau nhưng hắn chưa bước tới cửa thì đã phải dừng bước.Nguyên nhân chính là ở chú chó Tiểu Hắc đen thui kia.
Tiểu Hắc ngồi xổm bên cạnh cửa hai mắt lườm lườm Dạ Thần. Ý chỉ người này là người lạ không cho vào.
Hạo Nhiên quay ra đằng sau nhìn không thấy Dạ Thần. Cậu ngó ra ngoài cửa. Cảnh tượng trước mắt khiến cậu phải phì cười.