Thì ra chú của Hạo Nhiên từng đi lính . Nghĩ tới khi nãy chú em ấy xông vào đánh hắn tới tấp, nếu không phải hắn cũng có miếng võ phòng thân thì đã sớm bị đánh đến tàn.
Tuy rằng cuối cùng vẫn bị quật xuống sàn nhưng cũng không bị Y gây tổn thương gì. Chỉ là trên tay hắn có chút tím.
" Vậy cũng tốt! "
Hạo Nhiên ngửa đầu lo lắng hỏi.
" Cái gì mà cũng tốt? Anh không phải bị chú em đánh tới ngốc rồi đấy chứ? "
Dạ Thần không nhịn được hôn lên trán cậu một cái rồi đáp .
" Anh phế là do chú em gây ra. Em là cháu của chú em phải chịu trách nhiệm chăm sóc anh. Không phải rất tốt sao? "
Hạo Nhiên đập vào tay hắn.
" Nào có ai nghĩ như anh. "
Dạ Thần hơi cau mày những vẫn cố bày ra vẻ mặt như thường hỏi.
" Không có sao? "
Hạo Nhiên chắc chắn đáp.
" Không có! "
Nói rồi liền rời khỏi vòng tay của hắn. Cậu muốn đi vệ sinh, từ khi có bảo bảo ,tần suất đi tiểu của cậu ngày càng tăng lên.
" Anh nghĩ xem có ai không rồi nói với em nhé. "
Sau khi Hạo Nhiên vào trong phòng vệ sinh. Dạ Thần lúc này mới chậm rãi xắn tay áo lên. Trên bắp tay xuất hiện một mảng xanh xanh ,tím tím.
" Chậc! Chú em ấy đúng là bạo lực mà. "
" Sao anh nói anh không bị làm sao cơ mà? "
Dạ Thần nghe thấy tiếng của Hạo Nhiên liền kéo tay áo xuống ,cố ý che đi vết bầm trên tay. "Sao em ấy lại đi vệ sinh nhanh vậy? "
Hắn miễn cưỡng đáp:
" Anh không sao thật mà. "
Hắn còn muốn giấu cậu. Hạo Nhiên tức giận đi tới trước mặt hắn.
Dạ Thần đứng dậy. Hai người đối mặt trong chốc lát. Hắn thấp giọng nói với Hạo Nhiên.
" Em muốn làm gì? Đừng nháo .Mau chuẩn bị lên giường đi ngủ thôi ."
Hạo Nhiên cầm lấy tay hắn, cố tình vén tay áo của hắn lên.Khi nhìn thấy một mảng tím thì không khỏi đau lòng.Cậu nhìn vết bầm của hắn mà không thể tiếp tục tức giận được nữa.
" Anh còn nói không sao? Tay anh đều bầm tím một mảng rồi."
Dạ Thần tất nhiên nhìn thấy Hạo Nhiên đau lòng cho hắn. Trái tim hắn đập thình thịch,hạnh phúc dâng trào . Hắn ôn nhu nói .
" Anh không sao. Nhìn viết bầm tím ghê vậy thôi nhưng anh không.... á đau ...đau. ..đau ....em nhẹ tay chút ."
Hạo Nhiên vẻ mặt dở khóc dở cười trừng hắn. Hắn vẫn còn mạnh miệng được cho nên cậu vừa ấn một cái vào viết bầm trên tay hắn . Đó là lý do vì sao hắn vừa kêu đau liên tiếp.
Cậu vô tội hỏi lại.
" Thật sự không đau sao? "
Dạ Thần thấy móng vuốt của mình vẫn còn đang trong tay người ta. Thậm chí em ấy còn chuẩn bị ấn thêm
một lần nữa bất cứ lúc nào . Hắn sợ hãi thoả hiệp.
" Đau. Sao có thể không đau chứ?