*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Rồi sao?” Sau khi Hoắc Hoành nghe được tin này thì vẫn bình thản như cũ, như thể đã sớm biết được tin này rồi.
A Hổ giật mình sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt lại lo lắng, cố ý đè thấp giọng, “Dường như đã bắt tay với Đại thiếu gia.” “Hoắc Mân ư?” Hoắc Hoành nhíu mày, trong giọng nói có vài phần âm trầm, “Là ý của anh ta, hay là ý của ba tôi?” Hoắc Lãng Khải muốn ra tay ư? Nhưng nghĩ lại thì thấy không thể nào.
Nếu chỉ vì việc chậm trễ hợp tác nho nhỏ này mà đã bảo Hoắc Mân ra tay thì không giống cách làm việc của ông ta cho lắm
Quả nhiên, A Hổ tiếp tục nói, “Hình như là ý của bản thân anh ta thôi.” Hoắc Hoành3cụp mắt, cong môi cười, “Không sao, một mình anh ta cũng chẳng húc đổ được cả một ngọn núi đâu.” Chỉ cần Hoắc Lãng Khải không động vào thì tất cả đều không phải là vấn đề
Dù sao thì cái nhà này vẫn do Hoắc Lãng Khải quyết định, Hoắc Mân dù có được tôn kính đến mấy thì cũng chỉ là một Hoắc Đại thiểu mà thôi
“Nhưng vừa rồi, tôi nhận được tin tức, anh ta lén họp với mấy thành viên trong hội đồng quản trị của chúng ta, hình như là muốn kích động họ kéo ngài xuống khỏi vị trí hiện tại.” “Thiếu kiên nhẫn như thế sao?” Hoắc Hoành nghe thấy vậy, ý cười càng sâu
A Hổ thấy Hoắc Hoành lạnh nhạt như thế thì không khỏi nóng nảy, “Nhị thiếu, hay ngài đi1xem đi
Vào lúc quan trọng như thế này, lỡ đâu nhóm đồng sự bị kích động thì chẳng phải uổng phí mấy năm nay ngài khổ tâm kinh doanh hay sao?”
“Sao cậu có vẻ còn khẩn trương hơn tôi thế?” Tầm mắt của Hoắc Hoành dừng trên người anh ta, câu hỏi như lơ đãng nhưng ánh mắt lại làm cho A Hổ không nhịn được mà run rẩy.
Không khí như đóng băng.
“Tôi chỉ là..
sợ Nhị thiếu sẽ bị thiệt thòi.” Im lặng vài giây, A Hổ mới lại lên tiếng.
Hoắc Hoành cười như gió xuân, ánh mắt lại hơi lạnh, “Nếu cậu đã sợ tôi phải chịu thiệt thòi như thế, vậy thì đi xem thôi.”
A Hổ không dám nói nhiều nữa, lập tức thay đổi chủ đề, “Vậy chỗ cô Diệp thì sao?”
“Cứ để cô ấy ở nhà8chờ tôi.” Anh ta vuốt bánh xe lăn,
vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng lanh canh trong bếp
Anh ta nhìn về phía đó, hơi trầm ngâm một chút rồi lại sửa lại ý kiến, “Không, đợi chút nữa cô ấy nấu xong, cậu cho người đưa cô ấy tới đó đi.”
“Sao cơ?” A Hổ thấy anh thay đổi ý kiến như thế thì hơi sửng sốt.
Mang cơm qua đó ư? Anh ta thực sự càng ngày càng không hiểu nổi Nhị thiếu
Nếu cảm thấy cô Diệp có vấn đề thì cứ lôi thẳng tới Tổng bộ nghiêm hình tra khảo có phải là xong rồi không, sao cứ phải để ở bên cạnh làm gì chứ? Còn định ăn cơm mà người ta nấu nữa, Nhị thiếu không sợ bị đầu độc à? Hoắc Hoành liếc mắt nhìn anh9ta, “Có vấn đề gì sao?” “Không thành vấn đề.”
A Hổ vội vàng lắc đầu, sau đó đưa Hoắc Hoành ra khỏi nhà.
Mà Nhiếp Nhiên ở trong bếp nhìn thì tưởng là bận rộn luôn tay luôn chân thì lại chỉ đang chờ bắc nồi ra rồi rắc vào chút hành hoa nữa là xong.
Trong lúc chờ đợi, cô đi ra ngoài, phát hiện của thư phòng mở ra, bên trong không có lấy một bóng người
Hoắc Hoành không chơi cô đấy chứ? Cơm đã nấu xong rồi, người lại biến mất
“Cô Diệp, Nhị thiểu ra ngoài rồi.” Trợ lý vẫn luôn chờ đợi ở ngoài cửa sau khi thấy Nhiếp Nhiên thì lập tức nói
“À, cái đó..
đã xong cơm rồi, tôi còn có việc nên về trước nhé.” Nói xong, Nhiếp Nhiên cởi tạp dề, sau đó thả ống7tay áo xuống, cầm túi của mình đi ra phía cửa
Kết quả lại bị trợ lý cản đường.
“Nhị thiếu bảo tôi đưa cô Diệp qua chỗ ngài ấy.” Đưa qua? Đưa đi đâu cơ?
Cô còn bao nhiêu việc phải làm kia kìa, lấy đâu ra thời gian chơi trò thần bí với Hoắc Hoành chứ?
“Không cần phiền như thế đâu, anh cứ mang cơm qua đó là được rồi.”
Nhiếp Nhiên cười phất tay, định đi qua người anh ta, nhưng lại bị anh ta cản lại lần nữa, “Không được, Nhị thiểu đã dặn dò như thế rồi.”
Hết lần này tới lần khác bị cản đường, điều này làm cho Nhiếp Nhiên thấy khó chịu trong lòng, trán hơi nhăn lại.
Rốt cuộc Hoắc Hoành có ý gì đây?