*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Ừ, không có vấn đề gì.” Vệ Vi xem xong liền đưa lại cho cô, sau đó cầm cốc trên bàn lên uống nước
Nhiếp Nhiên khẽ nhếch môi một cái, vốn còn tưởng phải chờ một chút thời gian, không ngờ cô ta lại là người nhanh khát nước như vậy.
“Vâng, vậy tôi đi nhập vào kho đây.”
Quả nhiên, không bao lâu sau, Vệ Vi khẽ cau mày, tay chống lên đầu, vẻ mặt đau đớn.
Nhiếp Nhiên quan tâm hỏi han: “Sao thể ạ? Có phải chị lại thấy khó chịu rồi không?” “Không sao, chỉ là thấy hơi đau đầu thôi.” Vệ Vi cũng không hiểu nổi tại sao tự nhiên đầu lại đau thế này
Rõ ràng là cô ta đã uống thuốc sau khi ăn xong rồi mà
“Hay là chị đi nghỉ ngơi đi, những việc này để tôi làm là được.” Vệ Vinghe Nhiếp Nhiên đề3nghị như thế, lại cảm thấy đau đầu không chịu nổi, liền cau mày nói: “Thế cũng được, vậy công việc nhờ vào cô cả nhé.”
“Khách sáo gì chứ, chị mau vào phòng trong nghỉ ngơi đi.” Nhiếp Nhiên dìu cô ta đi vào trong phòng nghỉ.
Chờ đến lúc đi ra, vẻ quan tâm trên mặt cô đã biến mất
Thuốc này có tác dụng nhanh, mất tác dụng cũng nhanh
Cô phải tranh thủ thời gian mới được! Cô tính toán thời gian thuốc có tác dụng, sau đó đeo găng tay vào, lấy từ trong túi xách của Vệ Vi ra chìa khóa điện tử, sau đó dùng con chip sao chép cao cấp mà mình mượn từ chỗ Lệ Xuyên Lâm để sao chép lại toàn bộ bộ nhớ của chìa khóa điện tử kia.
Thời gian tích tắc trôi đi...
Ở phòng trong dường như có một chút động1tĩnh
Nhiếp Nhiên tăng tốc, vất vả lắm mới cho đến lúc sao chép hoàn thành 100%
Ngay sau đó, cô thả chìa khóa vào lại trong túi, hơn nữa cũng đổ cốc nước kia đi, lại rót một cốc nước khác đặt lên bàn
Sắp xếp xong toàn bộ, cô mới ngồi trở lại vị trí của mình xử lý nốt các việc còn lại.
Ánh mặt trời dần ngả về Tây, bầu trời ở thành phố A vào cuối thu tối rất nhanh.
Đèn đường vừa lên, Nhiếp Nhiên cũng làm xong toàn bộ công việc, sau đó một mình rời khỏi tòa nhà văn phòng.
Cô đứng ở một cửa hàng ăn nhanh đông khách ngay bên dưới tòa nhà xử lý bữa tối
Sau đó, cô đi xuyên qua đám người, tiến vào trong toilet, nhanh chóng thay đổi hóa trang, sau khi mặc một cái áo khoác của nam lên người8thì âm thầm ra ngoài từ cửa sau
Trong con ngõ nhỏ sâu hun hút chỉ có tiếng bước chân vội vã của cô, cuối cùng, cô đứng ở trước một cửa hàng quen thuộc
“Cốc cốc cốc...” Rất nhanh, từ đằng sau cánh cửa có tiếng của người đàn ông trung niên kèm theo tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn, “Ai thể hả, nửa đêm nửa hôm không cho người ta ngủ à! Đúng là đáng...” Cửa vừa mở ra, Lão Tam Tử thấy người trước mắt, từ “ghét” còn chưa nói ra khỏi miệng thì đã lập tức đóng sầm cửa lại.
Nhiếp Nhiên
nhanh tay đè lại cánh cửa, nửa cười nửa không nói: “Nào có đạo lý không cho khách vào cửa chứ?” Sau đó, cô dùng sức một cái, đẩy thẳng cánh cửa ra
Lão Tam Tử thấy cô thì khóc không ra nước mắt: “Đại9ca à, sao cậu lại cứ như âm hồn không tan vậy hả!” “Ai bảo ông buôn bán tốt quá làm gì, cho nên mới nhiều khách quen.” Nhiếp Nhiên nhìn xung quanh, tìm một chỗ sạch sẽ rồi ngồi xuống.
“Đại ca à, tôi xin cậu đấy, xin cậu đây có được không hả! Cậu hãy tha cho tôi đi mà! Tôi trên còn có mẹ già tám mươi, dưới có con nhỏ ba tuổi.” Lão Tam Tử còn chưa nói xong đã bị Nhiếp Nhiên đá một cái, thuận thể móc từ trong túi ra một vật gì đó.
“Đừng nói nhảm nữa, mau giúp tôi làm cái này.” Lão Tam Tử không quan tâm tới cái mông vừa ăn đau, vội vàng tiếp lấy thứ mà vị tổ tông kia vừa ném ra, lỡ như để nó rơi hỏng thì người xui xẻo lại là ông ta mà7thôi
Ông ta tỏ vẻ khổ sở nhìn cô: “Tôi chỉ bán đồ, không biết chế tạo đồ gì cả.”
“Vậy ông còn cần tay làm gì, chặt đứt đi! Dù sao dao găm ông bán cho tôi cũng sắc lắm, nào nào nào!” Nhiếp Nhiên nhíu mày, cười lạnh, sau đó rút dao găm bên hông ra, đi về phía ông ta.
Ánh sáng lóa mắt của lưỡi dao sắc lạnh hắt lên làm cho Lão Tam Tử sợ tới mức không ngừng xin tha, “Đừng mà đừng mà! Ông nội ơi, tôi làm mà ông nội, tôi làm mà!” Tổ tông này là một kẻ dám nói dám làm, ông ta vẫn còn nhớ như in cái cảnh con dao cắm ở trên mặt bàn lần trước.
“Mau làm đi!” Nhiếp Nhiên cau mày thúc giục
Lão Tam Tử chỉ đành than thở phận mình đen đủi đụng phải một vị khách thế này, xòe tay ra nhìn, vừa thấy thì ông ta đã buồn bực đến mức nội thương luôn.
“Đại ca à, thứ đồ này là hàng cao cấp, làm sao lại tới cái cửa hàng nhỏ bé này của tôi mà làm chứ hả?”
Nhiếp Nhiên gác một chân lên ghế, nghịch ngợm con dao găm trong tay, lạnh lùng quét mắt nhìn ông ta, ông còn nói lời vô nghĩa nữa, tôi sẽ cắt ngón tay của ông, cắt lưỡi của ông xuống để trưng bày đấy, có tin không hả?”
Lão Tam Tử sợ tới mức khóe môi giật nhẹ, liên tục lùi về sau.
Đợi giữ khoảng cách an toàn rồi, ông ta mới nhỏ giọng than thở một câu, “Đây nào phải là khách, rõ ràng là kẻ cướp mà.”
Vừa dứt lời đã nghe thấy Nhiếp Nhiên ngồi cách đó không xa nói một câu với giọng âm u: “Tôi nghe thấy rồi đấy.” Nhất thời, Lão Tam Tử sợ tới mức quắn đít lên, vội vàng chạy vào trong văn phòng làm việc của mình.