CÔ DAO ĐỘNG - BÀN BẠC THẤT BẠI (2)Bị mất quyền lực ư?
Hiện tại Hoắc Hoành đang gặp khó khăn tại Hoắc thị sao?
Sao có thể như thế được!
Cô biết Hoắc Chử xuất hiện làm cho anh có thêm một kẻ địch mạnh, cũng biết chắc chắn Hoắc Khải Lãng sẽ tìm người áp chế Hoắc Hoành, nhưng cô cảm thấy với năng lực của Hoắc Hoành, sớm muộn gì anh cũng sẽ giải quyết được đám vật cản này thôi.
Nhưng sao giờ người đối diện kia lại nói với cô rằng tình hình của Hoắc Hoành lúc này rất khó khăn, khó khăn tới mức thậm chí đã bị tước mất gần hết quyền lực rồi.
Cô đột nhiên có cảm giác như nghe thấy tiếng sét giữa trời quang vậy.
Lý lão lại tiếp tục nói: “Xem ra cậu chẳng biết rõ mọi chuyện rồi! Có lẽ vị kia của Hoắc gia cảm thấy khó mà nắm bắt được Hoắc Hoành trong lòng bàn tay nên mới tìm ở đâu về một kẻ được gọi là ‘con nuôi’, lợi dụng hắn để kiềm chế Hoắc Hoành. Không biết có phải do Hoắc Hoành xui xẻo quá hay không, mấy tháng trước nói vết thương ở chân cần nghỉ ngơi điều trị, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã bị Hoắc Chử nhân cơ hội cướp chỗ, giờ Hoắc Hoành chẳng có tác dụng gì hết!”
Vết thương ở chân ư?
Không đúng, rõ ràng chân của Hoắc Hoành vốn không có vấn đề gì, liên quan gì tới vết thương ở chân chứ?
“Nhưng tôi nghe nói là bị trúng đạn nên cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.” Rất nhanh, Lý lão lại bổ sung thêm một câu.
Nhiếp Nhiên vốn vẫn đang giả vờ thản nhiên, sau khi nghe thấy hai chữ “trúng đạn” thì tay đã siết chặt lại. Trong đầu cô nhớ tới chuyện mấy tháng trước, vì bảo vệ cô nên anh đã bị trúng đạn.
Thì ra... thì ra vấn đề đã bắt đầu xảy ra từ lúc đó.
Nhưng từ đó tới nay, anh lại chẳng hề nhắc nửa lời tới chuyện mình bị mất quyền lực gì cả.
Thậm chí, trong tình hình khó khăn như thế mà còn chạy tới đây, không hề tiếc chuyện sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch của mình.
Nhớ lại lúc anh nói không có gì, anh có cách giải quyết rồi, không hiểu sao trong lòng cô lại dâng lên sự tức giận.
Người kia, rốt cuộc là còn muốn làm đến mức nào mới chịu dừng lại đây?
Nhất định cứ phải làm cho cô khó chịu trong lòng thế này mới được ư?
Cô cúi đầu, cảm xúc cuồn cuộn trong đáy mắt, bàn tay giấu dưới gầm bàn đã siết chặt đến mức các ngón tay trắng bệch.
Lúc này, Lý lão và Cát Nghĩa
vẫn đang nói tới vấn đề này.
“Vậy... sao cậu ta còn cần mua nhiều hàng như thế làm gì?” Cát Nghĩa đã bị tin tức kia làm cho ngu người.
Lý lão nhìn dáng vẻ cực kì kinh hãi của ông ta, trên gương mặt nhăn nheo là vẻ lạnh như băng: “Đúng thế, cái này tôi cũng muốn hỏi cậu đây, tại sao hắn lại cần nhiều hàng như thế? Chẳng lẽ cậu không nghĩ tới vấn đề này à?”
“Tôi...” Cát Nghĩa ngẩn người.
Cái này còn cần ông ta nghĩ tới hay sao?
Hai bên chỉ là làm ăn buôn bán thôi, còn về chuyện người ta mua làm gì, ông ta đâu thể lắm mồm đi hỏi được chứ.
Lý lão nhìn dáng vẻ giật mình đến ngây ra của ông ta thì tức tối vỗ bàn: “Cậu làm thế này là đẩy chúng tôi vào cảnh nguy hiểm đấy có biết không hả!”
Mọi người thấy thế thì thần sắc cũng trở nên nặng nề.
“Cát gia, ông không biết mục đích của đối phương là gì mà đã dám nhận vụ làm ăn này, ông to gan thật đấy.”
“Đúng thế Cát gia à, ông còn chẳng nắm rõ được lý lịch của đối phương mà đã kéo cả đám chúng tôi tới đây, lỡ như đây là một cái bẫy thì chẳng phải chúng ta đều chết cả lũ hay sao?”
“Đúng là lãng phí cả đêm!”
Mọi người đều tỏ vẻ không hài lòng cho lắm với cách làm việc lỗ mãng như thế của Cát Nghĩa.
Cát Nghĩa hoàn toàn không ngờ được rằng, tuy bản thân ông ta cũng chẳng phải có lòng tốt bụng gì nhưng dù sao cũng đã chia cho bọn họ một chén canh rồi, sao cuối cùng còn bị nói ra nói vào như này chứ?
Còn Lý lão nữa, dù ông ta không điều tra chi tiết thì lão cũng chẳng nên răn dạy ông ta trước mặt bao nhiêu người như thế này. truyện tiên hiệp hay
Trong lòng Cát Nghĩa tràn ngập tức giận nhưng không dám ra mặt chống đối Lý lão.
Nhưng Cát Nghĩa không dám không có nghĩa là người nào đó không dám.