*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 7��...” Lúc này, trước mặt Hoắc gian xảo mồm miệng lanh lợi, Nhiếp Nhiên lại bại trận lần nữa
Thật ra, hai người bọn họ đều biết, Lưu Chấn không thể nào dẫn cô tới tất cả các buổi tiệc đàm phán, chỉ có nơi Hoắc Hoành xuất hiện, dẫn theo Nhiếp Nhiên mới coi là bốc thuốc đúng bệnh,
Hiển nhiên là vào khoảnh khắc Nhiếp Nhiên xuất hiện, Hoắc Hoành đã nhìn thấy được ý đồ của Lưu Chấn
Nhiếp Nhiên dứt khoát im lặng cúi đầu không nói gì.
Hoắc Hoành nhìn cô không nói gì, chỉ có thể nhượng bộ một bước, nói: “Được rồi, cho dù không ăn cơm thì cũng để tôi đưa cô về nhà
Trời tối quá rồi, cô là3con gái, đi đêm không an toàn.”
Ha, đưa về nhà? Đưa về nhà rồi lại tìm mọi cách để không rời đi
Tối nay cô và Lệ Xuyên Lâm sớm đã có hẹn rồi, không thể lỡ hẹn, hơi đâu nữa mà tiếp đón vị này chứ
“Thật sự không cần đâu, cảm ơn ngài Hoắc.” Nhiếp Nhiên thoát khỏi tay của anh ta
Cô vội vàng chạy thẳng ra khỏi nhà hàng, leo lên một xe taxi rồi lập tức rời đi
Hoắc Hoành ngồi trong sảnh lớn, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm chiếc xe đó cho tới khi nó biến mất ở đầu phố
A Hổ đi từ trên tầng xuống, đến bên cạnh Hoắc Hoành mới phát hiện không thấy Diệp Lan đâu cả.
“Nhị1thiểu.” Anh ta gọi một tiếng
“Về thôi.” Cuối cùng Hoắc Hoành nhìn phố xá đã lên đèn ở phía xa xa, nói với A Hổ.
“..
Vâng.” A Hổ lập tức tiến lên phía trước đây anh ta đi về phía đỗ xe của nhà hàng
Đèn đường sáng trưng, Nhiếp Nhiên ngồi trên taxi tới nơi đã hẹn với Lệ Xuyên Lâm.
Vì sợ Hoắc Hoành cho người đi theo phía sau nên
Nhiếp Nhiên đặc biệt nói tài xế dạo mấy vòng trên cầu vượt, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới đến đích cuối.
Một quán ăn nhỏ rất độc đáo, Phải thừa nhận rằng Lệ Xuyên Lâm tìm được những quán ăn nhỏ ẩn trong góc phố này thật sự rất8được
Trên tầng của quán ăn, Nhiếp Nhiên vừa ngồi xuống liền lấy USB ở trong túi áo ra đưa qua, “Cho anh.” “Lấy được rồi sao?” Lệ Xuyên Lâm lập tức nhận lấy USB, chau mày lại
Không phải anh ta chưa từng tìm người đột nhập vào phòng làm việc của Lưu Chẩn, nhưng lần nào phải người tới nếu không phải bị hệ thống báo động tia hồng ngoại chặn ở cửa, thì chính là khó khăn lắm vượt qua được hệ thống cảnh báo đó nhưng lại không thu được gì trong máy tính cả
Sao cô lại may mắn như vậy, một lần đã lấy được chứ?
“Ừm.”
Sau khi nghe thấy cô khẳng định, lông mày Lệ Xuyên Lâm dựng thành hình9chữ xuyên (JI]), “Trong lúc lấy dữ liệu, có xảy ra chuyện gì bất thường không?” Nếu Nhiếp Nhiên thật sự thuận lợi như vậy, anh ta lại bắt đầu nghi ngờ về tính thật giả của dữ liệu trong USB này
Nhưng kết quả lại nghe Nhiếp Nhiên nói: “Có, suýt chút nữa bị bắt.” Điều này không hiểu tại sao lại khiến anh ta đột nhiên cảm thấy thót tim
“Bị phát hiện không?” “Suýt, Lưu Chấn ra ngoài rồi đột nhiên quay trở lại.” Nhiếp Nhiên tự nói một mình rồi rót một cốc nước uống.