KHÔNG PHẢI NGƯỜI CỦA CẢNH SÁT (1)Nhiếp Nhiên đứng ở sau lưng Cát Nghĩa lúc này không thể không lén vui mừng, may mà tên cảnh sát ngu ngốc kia không nói ra tên, nếu không bây giờ ngay cả cơ hội giải thích cô cũng không có.
Cô yên tĩnh đứng ở sau lưng Cát Nghĩa, nghe hai người bọn họ nói chuyện.
“Cát gia cho rằng tôi là tên nội gián đó à?” Vẻ mặt Hoắc Hoành không có một chút bất an và căng thẳng nào.
Cát Nghĩa trầm giọng nói: “Trừ cậu và thuộc hạ của cậu ra, tôi thật sự không nghĩ ra còn ai khác.”
Hoắc Hoành ngước mắt nhìn lướt qua A Báo ở bên cạnh, sau đó lại nhìn Cát Nghĩa, duy trì tư thế ung dung tao nhã hỏi: “Vậy ông định làm như thế nào?”
“Làm thế nào? Đương nhiên là giải quyết mày rồi!” So với sự dửng dưng của anh, Cát Nghĩa nóng nảy hơn nhiều.
Ông ta rút súng bên thắt lưng ra nhắm vào Hoắc Hoành. A Báo cũng gần như đồng thời rút súng nhắm vào Cát Nghĩa.
Ba người đối đầu nhau, bầu không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng.
Cát Nghĩa cười lạnh, “Ở đây tao có nhiều người, Hoắc Hoành, mày không chạy thoát được đâu.”
Cát Nghĩa đã có dự tính trong lòng nên không hề quan tâm việc A Báo đang chĩa súng vào mình, mà nói với Hoắc Hoành: “Từ bỏ đi, đừng chống cự vô nghĩa nữa.”
Hoắc Hoành hơi ngẩng đầu lên, ý cười dịu dàng nhã nhặn trước sau như một mang theo tia lạnh lùng, “Vậy sao?”
Cát Nghĩa khẽ lắc súng trong tay, “Tao và Nhiếp Nhiên đều có súng, mày cảm thấy mày có thể giải quyết được hai người một lúc à?”
“Đúng thế, ông chắc chắn có thể giải quyết được hai người một lúc à?” Lúc này, một giọng nữ u ám vang lên sau
lưng Cát Nghĩa.
Tiếng cười xấu kia khiến nụ cười vừa mới hiện lên trên mặt Cát Nghĩa cứng đờ.
Ông ta chậm rãi quay đầu lại, một khẩu súng đen ngòm lúc này đang nhắm vào ông ta.
“Nhiếp Nhiên, cô đang làm gì thế hả?!” Cát Nghĩa tức giận chất vấn.
“Ông nói xem?” Nhiếp Nhiên chậm rãi kéo chốt bảo hiểm.
Cát Nghĩa thấy cô không giống như giả vờ thì trong lòng run lên, buột miệng nói: “Cô là nội gián?” Nhưng sau đó ông ta phủ nhận ngay khả năng này.
“Không thể nào, cô giết Tiểu Thất, Tiểu Thất là người của quân đội, sao cô có thể là nội gián được? Quân đội không thể nào vẫn còn thu nhận cô!”
Nhiếp Nhiên thấy ông ta kinh hãi nhưng lại ngổn ngang suy nghĩ thì tốt bụng giải thích một câu, “Tôi là nội gián, nhưng tôi không nói là nội gián của cảnh sát.”
Không phải là nội gián của cảnh sát?
Tại sao ông ta lại không hiểu câu này một chút nào?
Không phải là nội gián của cảnh sát, cô còn có thể là nội gián của ai?
Ông ta chưa làm rõ chuyện thì đã nghe thấy Nhiếp Nhiên nói với Hoắc Hoành: “Hoắc tổng, nhớ những gì anh đã đồng ý với tôi, 50%, một xu cũng không thể thiếu.”
Cuối cùng anh cũng hiểu dụng ý của cô.