VÔ TÌNH GẶP TRONG BỆNH VIỆN - TỈNH LẠI ĐI (3)Vẻ mặt đùa giỡn của Nhiếp Nhiên lập tức biến mất bởi vì hai người bọn họ thật sự không cùng một tần số.
“Trước khi trở về đơn vị, tôi có thể đến bệnh viện thăm Cổ Lâm không?”
Quý Chính Hổ nhíu mày, yên lặng không nói gì.
Dựa theo quy định, Nhiếp Nhiên phải trở về đơn vị báo cáo trước. Nếu cô muốn đi thăm Cổ Lâm thì phải được đơn vị phê duyệt. Nhưng thấy Nhiếp Nhiên nhìn mình chằm chằm như vậy, Quý Chính Hổ không tài nào mở miệng được.
Nhiệm vụ lần này tuy cô nhận giữa chừng mà còn có thể hoàn thành tốt như vậy, cũng nên có chút khen thưởng. Anh ta thầm suy nghĩ trong lòng.
Nhiếp Nhiên thấy Quý Chính Hổ không nói năng gì, còn tưởng là không được. Khi cô đang suy nghĩ gọi điện xin Lý Tông Dũng thì lại nghe bên cạnh truyền đến một giọng nói vô cùng nghiêm túc, “Trước bữa tối phải quay lại, buổi tối có huấn luyện.”
Nhiếp Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh ta rồi nói cảm ơn.
Ba tiếng sau, máy bay hạ cánh.
Xuống sân bay, Nhiếp Nhiên bắt xe đi thẳng tới cổng khu nội trú của bệnh viện quân đội.
“Xin hỏi Cổ Lâm ở phòng nào?”
Cô đứng ở trước quầy tư vấn, hỏi.
Y tá còn chưa kịp trả lời, Nhiếp Nhiên đã nghe thấy giọng một người đàn ông truyền từ phía sau đến, “Cổ Lâm ở phòng 1021, cần tôi dẫn cô đi không?”
Y tá ngồi ở bàn tư vấn vội vàng đứng lên, “Bác sĩ Tống.”
Nhiếp Nhiên quay phắt đầu lại nhìn, lại là Tống Nhất Thành!
“Sao anh lại ở đây?”
Tống Nhất Thành gật đầu với hai y tá kia trước, đút hai tay trong túi đi đến chỗ cô, “Tôi cũng muốn hỏi cô đấy, sao cô lại cướp lời mở đầu của tôi?”
“Tình hình của cô ấy bây giờ có ổn không?”
Nói đến vấn đề công việc, Tống Nhất Thành vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp, anh gật đầu nói: “Tình hình bây giờ của cô ấy không tệ lắm, cơ bản đã ổn định rồi.”
Nghe anh ta nói vậy, Nhiếp Nhiên đã thấy yên lòng. Cô mỉm cười đi tới thang máy, để lại Tống Nhất Thành ở sau lưng.