Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1393


trước sau

CƠM BỆNH NHÂN ẤM LÒNG - LÀ TÔI GIẾT CÔ TA (3)

“Đây là cơm bệnh nhân của cô.”

Cơm bệnh nhân?

Nhiếp Nhiên cau mày, cho dù tuyên bố với bên ngoài là cô bị bệnh rời đơn vị hai tháng nhưng cũng không cần chu toàn mọi mặt như vậy chứ?

Cô nghi ngờ mở cặp lồng giữ nhiệt, mùi canh gà thơm nồng lập tức tỏa ra.

Người xung quanh ngửi thấy mùi canh gà thì đều nhìn về phía cô.

Nhiếp Nhiên nhìn bát canh gà rồi cầm thìa lên uống một ngụm, trong canh gà còn có hương vị ngọt ngào của táo đỏ.

Nhiếp Nhiên đột nhiên nhớ lại lời sáng sớm hôm nay Hoắc Hoành nói với mình. Chẳng lẽ anh đặc biệt gửi tin nhắn cho Lý Tông Dũng, bảo phòng ăn làm cơm bệnh nhân cho cô à?

Cô mỉm cười rồi uống tiếp một ngụm nữa, canh gà ấm áp theo cổ họng tiến vào trong dạ dày, cảm giác ấm áp lập tức lan tỏa khắp cơ thể.

Cô gắp một miếng đùi gà lên ăn ngấu nghiến, cả ngày hôm nay cô mới chỉ ăn được mấy miếng cháo nên đã đói lắm rồi.

“Cô ăn chậm lại đi, không có ai tranh với cô đâu.” Dương Thụ bê đĩa đồ ăn ngồi xuống đối diện cô.

Nhiếp Nhiên lúng búng đầy thịt gà trong, cô nhanh chóng nhai nuốt xuống, thấy Dương Thụ đang thong thả ung dung ăn thì ôn hòa nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên anh chính thức tới đơn vị dự bị báo cáo nhỉ?”

“Ừm.”

Ngày đó anh ta vừa biết mình thuận lợi tiến vào đơn vị dự bị, còn chưa kịp báo cáo đã nhận được nhiệm vụ đầu tiên, yêu cầu anh ta đi
giúp Nhiếp Nhiên hoàn thành nhiệm vụ nội gián.

Cho nên hôm nay là ngày đầu tiên anh ta báo cáo.

“Đã quen chưa?”

Nhiếp Nhiên nhanh chóng ăn hết chỗ thịt gà và hai cái đùi gà, sau đó đổ hết cơm đã hơi nguội ở đĩa vào trong cặp lồng giữ nhiệt, khuấy chung lên với canh gà rồi ăn ngấu nghiến.

“Quen rồi.”

“Quen rồi? Anh chắc chắn chứ?” Nhiếp Nhiên chỉ những binh lính xung quanh.

Dương Thụ không hiểu nhìn những binh lính bàn bên, thấy những người đó giống như đang đấu tranh với đồ ăn trong đĩa, tốc độ ăn cơm rất nhanh.

Anh ta không hiểu tại sao bọn họ lại giống như mấy trăm năm chưa ăn cơm thế, ăn như hổ đói như vậy.

Nhiếp Nhiên thấy anh ta ngẩn ra thì cười lắc đầu, “Xem ra anh vẫn chưa quen rồi.”

Sau đó cô nhét hết cơm và canh gà còn thừa lại vào trong miệng.

Tuýt! Một tiếng còi sắc bén vang lên, tất cả mọi người đặt đũa xuống, đứng lên rồi chạy ra cửa.

“Đơn vị dự bị ăn cơm có thời gian quy định, lần sau ăn nhanh một chút.”

Thật ra đơn vị dự bị ăn cơm không phải lúc nào cũng như vậy, khi có huấn luyện đặc biệt hoặc là Quý Chính Hổ định ra oai phủ đầu với người mới thì mới tính giờ ăn cơm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện