*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đến lúc đó, tôi sẽ cho ông ta đẹp mặt thì thôi.” Nhiếp Nhiên, người vẫn đang đắm chìm trong hồi ức kiếp trước bỗng hồi phục lại tinh thần, vội vàng phất tay không cần thiết: “Không quan trọng, em không cần.”
Cô đâu có để trong lòng mấy cấp bậc tép riu đó, thứ cố để tâm tới lớn hơn nhiều, ví dụ như vị phu nhân thân ái có thể khống chế những người này kia
Xóa tên ư? Ấy, nói đùa gì thế?
Nhiếp Nhiên cô sao lại có thể bị xóa tên dễ dàng như vậy chứ? Quá coi thường có rồi! Nhiếp Nhiên muốn rút tay về, kết quả lại cảm thấy lực trên cánh tay mình mạnh thêm vài phần.
Cô kinh ngạc, quay đầu lại3nhìn Lệ Xuyên Lâm thì phát hiện đôi mắt lạnh như băng của anh ta đang nhìn cô mang theo sự cương quyết khó hiểu
“Tôi nhất định sẽ trả lại công bằng cho cô.” Nhiếp Nhiên giật mình sửng sốt trong giây lát rồi rút tay mình ra, vòng vo đổi đề tài: “Có thể về được chưa? Tôi muốn cơm no rượu say rồi ngủ một giấc.”
Nói xong, cô xoay người đi về hướng khác
“Tôi đưa cô về!”
Lệ Xuyên Lâm ở phía sau hô lên một câu như vậy, kết quả bị cô từ chối
“Không được, tôi sợ đến lúc đó bị cảnh sát chặn lại vì uống rượu khi lái xe, nói không chừng còn phải tới Cục Cảnh sát qua đêm ấy chứ.” Sau đó, cô1thật sự không hề quay đầu mà đi thẳng luôn
“Cậu cảm thấy cô ấy có thật sự không quan tâm không?” Thấy bóng dáng Nhiếp Nhiên xa dần, Phương Lượng vẫn không dám chắc chắn nên phải hỏi người bên cạnh.
Lệ Xuyên Lâm nhìn theo bóng dáng cô, trong mắt có chút cảm xúc không rõ ràng lắm, một lúc lâu mới thốt lên ba chữ “Không quan tâm.”
Liên tưởng đến đoạn nói chuyện trong quán rượu vừa xong, Lệ Xuyên Lâm cảm thấy cô thật sự không để ý.
Bởi vì cô căn bản không thích quân đội, nếu đã không thích thì nói gì đến chuyện để ý hay không chứ.
Mà Phương Lượng thì chỉ đơn thuần nghĩ rằng cô không quan tâm mà thôi.
Uống rượu xong, hai8người quay về thành phố, không ngờ trên đường về lại thật sự bị cảnh sát giao thông chặn
lại, mà nguyên nhân lại là..
uống rượu khi lái xe!
Lệ Xuyên Lâm không ngờ mình lại bị lật thuyền trong mương thế này
Đường đường là Đội trưởng đội Trọng án mà lại bị một gã cảnh sát giao thông răn dạy, hơn nữa lại còn bị viết phiếu phạt, giam xe nữa chứ.
“Phụt..
Xem ra Nhiếp Nhiên nói quả không sai!” Thấy mặt mũi Lệ Xuyên Lâm tối đen như mực, Phương Lượng không nhịn được mà bật cười
Nhìn phiếu phạt trong tay, Lệ Xuyên Lâm đứng trong gió thu mà không khỏi muốn xé toạc cái miệng quạ đen của Nhiếp Nhiên ra! Còn Nhiếp Nhiên may mắn đã đón9taxi về tới nhà từ sớm, tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.
Hiện giờ cô chỉ cần lẳng lặng chờ tin thắng lợi từ chỗ của Lệ Xuyên Lâm là được
Một khi thứ đó được giải mã thành công, tra rõ được ngọn nguồn thì cô có thể hoàn thành nhiệm vụ và trở lại quân đội.
Không biết nếu vị phu nhân kia biết được chuyện này thì liệu có thể tức đến lệch mũi không? Ha ha, quả thực là rất đáng mong chờ đây! Hơn mười ngày tiếp theo, Nhiếp Nhiên luôn đóng vai một vị trợ lý chăm chỉ, một nhân viên tốt một cách hoàn mỹ
Vệ Vi thấy cô học rất nhanh, làm việc lại ổn thỏa đâu ra đó, là người có thể dùng7được nên bắt đầu giao cho có nhiều việc hơn, bao gồm một số việc quan trọng của công ty
Thi thoảng, cô ta cũng sẽ cho cô tham dự một số cuộc họp làm ăn không có Hoắc Hoành, đương nhiên chủ yếu vẫn là lấy Hoắc Hoành làm trung tâm
Có thể nói, phàm là nơi mà Hoắc Hoành tham dự thì nhất định sẽ có bóng dáng Nhiếp Nhiên, chuyện này dần dần trở thành một quy luật rồi.
“Cô và Hoắc Nhị thiếu làm sao thế, hai người cãi nhau à?” Vào một buổi chiều nọ, Vệ Vi nhân dịp đang tính toán sổ sách cuối tháng với cô liền đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy.