TÔI MUỐN Ở BÊN CẠNH EMBên trong hầm để xe dần dần có ánh đèn sáng lên.
Lúc này, máy quay bên ngoài hầm để xe chậm rãi di chuyển tới, có một người ngồi yên bên trong xe, mặc đồng phục tài xế màu đen, trên đầu cũng đội mũ tài xế.
Nhìn từ trong máy quay, trong hầm để xe rất yên tĩnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng trên thực tế, khi máy quay di chuyển đi một đoạn nhất định, người ngồi ở bên trong xe khẽ cong khóe môi lên.
Sau khi máy quay rời khỏi phạm vi tầm nhìn, Nhiếp Nhiên mới cài nốt hai nút âu phục.
Cô quay đầu nhìn cái bóng mờ cách đó không xa. Trong góc đó là tài xế đã bị lột quần áo đang ngủ mê mệt.
Nhiếp Nhiên ngồi ở bên trong xe yên tĩnh chờ đợi, cố gắng dùng mũ che cả khuôn mặt mình, không để cho máy quay chiếu được.
Cho đến khi điện thoại rung nhẹ mấy cái, cô lấy cái điện thoại trong túi áo khoác ra, màn hình phát ra ánh sáng yếu ớt, trên đó viết mấy chữ “Nhị thiếu xuống tầng rồi”.
Nhiếp Nhiên cười lạnh khởi động xe, lúc gần sát đến cửa, vì tránh mấy cái máy quay, cô cố gắng hạ thấp vành mũ xuống mấy phần, chỉ lộ ra cái cằm nhỏ nhắn trơn mịn.
Xe lăn bánh chậm rãi lái ra khỏi hầm để xe.
Đèn đường ngoài cổng biệt thự cách hơi xa, chỉ có thể mông lung thấy một ít ánh sáng chiếu tới.
Nhiếp Nhiên dừng xe ở cổng biệt thự.
Chỗ cô dừng lại chỉ cách biệt thự một chút xíu nhưng đầu xe gần như bị phủ dưới bóng cây, vừa vặn che kín hai cái máy quay.
Khoảng mười phút sau, bên trong có xe được lái đến cổng.
Nhiếp Nhiên khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong bóng tối Hoắc Hoành được chú Trần đỡ xuống, ngồi vào xe lăn, lại trải qua một loạt kiểm tra, mới có thể an toàn đẩy ra ngoài.
Chiếc xe trong biệt thự lại quay đầu chạy vào bên trong.
Chẳng trách camera bên ngoài bãi đậu xe mỏng như vậy, không nghiêm mật một chút nào, hóa ra là bên trong có xe chuyên dụng đưa đón.
Nhiếp Nhiên thu hồi tầm mắt, lại cúi đầu, không có dấu hiệu xuống giúp.
Chú Trần đẩy Hoắc Hoành đi đến xe rồi mở cửa xe cho Hoắc Hoành, sau đó đỡ anh vào trong xe.
Thu xếp cho Hoắc Hoành sau, lúc này ông ta mới đóng cửa lại, nhưng phát hiện A Lạc ngồi ở buồng lái không xuống xe giúp ông ta thu dọn xe lăn.
Ông ta đứng ở bên cạnh xe nhìn về phía buồng lái, thấy cả người hắn căng ra, ánh mắt hình như luôn nhìn chằm chằm ra ngoài xe thì cho là hắn đang cảnh giác xem chừng bốn phía.
Vậy nên ông ta cũng không bảo hắn xuống xe nữa.
Nhiếp Nhiên xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy chú Trần rời đi, xếp xe lăn lại mang ra cốp xe, lúc này mới giơ tay lên điều chỉnh kính chiếu hậu, ý tứ nói với người ngồi phía sau: “Đã lâu không gặp, Nhị thiếu.”
Cô vừa dứt lời, người ngồi ở sau lưng trợn to hai mắt.
Hai người nhìn nhau qua kính chiếu hậu.
Lúc nhìn thấy đôi mắt quen thuộc lạnh lùng kia, Hoắc Hoành ngồi phía sau giật mình, cả người cứng đờ.
Đôi mắt đen nhánh dưới gọng kính vàng của anh tràn đầy vẻ khiếp sợ và kinh ngạc.
Sao lại thế, cô gái này... sao cô gái này lại đến đây?!
“Sao hả, bây giờ tôi lái xe bỏ lại chú Trần lại, hay là quay xe trực tiếp nghiền chết ông ta, sau đó chúng ta nói chuyện với nhau?” Trong lời nói của cô là sự lạnh lùng khát máu không áp chế được.
Hoắc Hoành nhìn đôi môi đỏ mọng của cô khẽ cong lên, nhưng trong đó lại lộ ra vẻ lạnh lùng.
“Mau quyết định đi.” Trong lúc anh còn ngẩn ra, Nhiếp Nhiên cười lạnh nhắc nhở một tiếng.
Hoắc Hoành lập tức tỉnh táo lại, nhìn thấy tay cô đã nắm lấy cần tăng tốc, ngay cả chân cũng đã nhẹ đạp lên chân ga.
Chỉ cần thả lỏng phanh xe, xe sẽ nhanh chóng lùi lại, người đứng ở phía sau cũng sẽ vì vậy mà bị nghiền xuống dưới xe.
Hoắc Hoành vội vàng lên tiếng nói: “Không thể!”
A Hổ A Báo đã chết ở trong tay anh, nếu như chú Trần cũng chết ở đây thì chắc chắn Hoắc Khải Lãng sẽ xác thực tất cả những giả thiết.
Nhiếp Nhiên bị anh quát, động tác trên tay vẫn không thay đổi, khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh qua kính chiếu hậu, cười như không cười nói: “Tức là bây giờ tôi có thể lái xe đi à?”
Hoắc Hoành liếc chú Trần ngoài cửa sổ đang chuẩn bị đóng cốp lại đi tới, nghiêm túc dặn dò, “Em đừng hành động thiếu suy nghĩ, nơi này có nhiều người, chỉ cần có một chút khác thường, em sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ ngay.”
Nhưng Nhiếp Nhiên không để ý cười, “Yên tâm, lúc tôi chết, chắc chắn tôi sẽ kéo anh chết cùng.”
Vì cô đến đây mà dây thần kinh của Hoắc Hoành hoàn toàn căng thẳng, căn bản không để ý phía sau cô nói cái gì, chỉ nghe rõ ràng nửa câu đầu, lập tức thấp giọng mắng một câu, “Nói linh tinh cái gì thế!”
Nhiếp Nhiên nhún vai, nhìn lướt qua tình hình trong kính chiếu hậu, hỏi: “Vậy bây giờ thế nào, định làm gì?”
“Để tôi đuổi ông ta.”
Vừa dứt lời, cửa xe bên phải đã bị mở ra.
Khoảnh khắc cửa xe mở ra, Nhiếp Nhiên giơ tay lên kéo thấp vành mũ xuống, hạ thấp người, mượn bóng tối cố gắng để chú Trần không thể nào nhìn thấy mặt mình.
Sau khi xác định Nhiếp Nhiên không có bất cứ vấn đề gì, Hoắc Hoành nói với chú Trần đang muốn tiến vào: “Chú Trần, tôi uống chút rượu nên hơi choáng váng, muốn yên tĩnh hóng gió một mình, chú đi về trước đi.”
Chú Trần vừa đặt được một chân vào, nghe thấy thế hơi khựng lại, sau đó lùi ra ngoài xe. Ông ta khom người nhìn Hoắc Hoành bên trong xe, khẽ cau mày lại, “Như vậy có quá nguy hiểm không, tôi đi theo Nhị thiếu sẽ tốt hơn. Lão gia đặc biệt nhắn tôi phải chăm sóc tốt cho Nhị thiếu.”
“Chú cũng nói ba tôi bảo chú qua đây chăm sóc tôi, chứ không phải là giám thị tôi. Huống hồ có A Lạc đi theo, chẳng lẽ tôi còn có thể xảy ra chuyện gì à?” Hoắc Hoành nở nụ cười dịu dàng, nhưng trong lời nói lại mang theo mấy phần sắc bén.
Chú Trần đứng ở bên ngoài do dự mấy giây, “Chuyện này... được rồi.” Ngay sau đó lại quay đầu nhìn về phía chỗ tài xế.
Sau khi cảm nhận được tầm mắt kia, Nhiếp Nhiên ngồi im không nhúc nhích, duy trì sự bình tĩnh nên có.
Cô nghe thấy chú Trần dặn dò cô, “A Lạc chăm sóc tốt cho Nhị thiếu, không được tắt hệ thống định vị trí bên trong xe, phải để tôi biết vị trí của mọi người, biết chưa?”
“A Lạc” ngồi ở chỗ tài xế hạ thấp vành mũ gật đầu, mơ hồ vâng một tiếng, coi như là trả lời.
Chú Trần cũng không chú ý, đóng cửa xe lại.
Lúc ông ta đóng cửa xe, Nhiếp Nhiên lập tức ấn khóa cửa từ bên trong.
“Tách” một tiếng, bốn nút ấn nhỏ trên bốn cánh cửa đồng loạt hạ xuống.
Tốc độ kia nhanh đến nỗi khiến chú Trần đứng ở ngoài xe còn chưa kịp rời đi khẽ cau mày lại.
Đến khi ông ta ngẩng đầu lên muốn nhìn tình hình bên trong xe, xe đã khởi động, hơn nữa lao thẳng về phía trước.
Chú Trần chỉ có thể đứng ở phía sau nhìn qua ngoài cửa xe lúc chiếc xe lướt qua ông ta.
Đáng tiếc bị bóng cây che mất, bóng lưng kia và ghế ngồi chồng lên nhau, chú Trần cũng không nhìn quá rõ, chỉ thoáng qua một cái mà thôi.
Xe chạy thẳng về phía trước, cho đến khi tiến vào ngã tư, theo dòng xe chạy dần dần biến mất trên đại lộ.
Chú Trần gọi điện thoại, bảo khách sạn phái một chiếc xe tới.
Trong lúc chờ đợi, ông ta luôn hồi tưởng lại cảnh vừa rồi.
Có lẽ do không nhìn thấy mặt A Lạc, chỉ thấy được bóng lưng nên trong lòng ông ta cứ cảm thấy thấy hơi khó chịu và kỳ quái.
Ông ta thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng ngay sau đó, ông ta chợt hồi tưởng lại bóng lưng giao với cái ghế kia.
Không!
Không đúng!
Bóng dáng A Lạc cho dù không tính là cao lớn, nhưng chắc chắn cơ thể không thể nào lọt thỏm ở bên trong ghế được!
Đó... không phải là A Lạc!
Lúc ý thức được điều này, ông ta lập tức nhìn về phía giao lộ.
Nhưng giao lộ với lượng xe cộ lớn đâu có còn bóng dáng chiếc xe kia nữa.
Ông ta lập tức lấy điện thoại ra kiểm tra vị trí hiện tại của chiếc xe kia.
Trên điện thoại thể hiện là… không biết.
Cũng đúng, vừa rồi là tự ông ta nhắc nhở đối phương trên xe có hệ thống định vị trí, nếu người kia thật sự có ý đồ với Nhị thiếu, nhất định sẽ tắt đi ngay.
Chú Trần chợt cảm thấy vô cùng hối hận.
Vì vậy ông ta không để ý đến gì khác, xoay người quay lại bên ngoài cổng biệt thự, nói với một bảo vệ ở đó: “Tôi muốn gặp lão đại Đạt Khôn của các cậu, mau đi thông báo đi!”
Những tên vệ sĩ bên ngoài thấy ông ta đi rồi mà quay lại, vẻ mặt còn nôn nóng như vậy, không nhịn được nhìn nhau, cuối cùng vẫn nể ông ta đã từng là khách lão đại bọn họ mời tới, lại đi thông báo một lần nữa.
Đạt Khôn ngồi ở bên trong phòng sách nghe được chuyện này cũng rất kinh ngạc, nhưng vẫn bảo bọn họ cho ông ta vào, hơn nữa đi xuống tầng đón tiếp.
Hắn ở trong phòng khách một lúc đã thấy chú Trần vội vội vàng vàng đi từ ngoài cửa vào.
Đạt Khôn ngồi ở trên sofa bằng da, tựa lưng vào ghế, hỏi: “Chú Trần làm sao thế, còn có cái gì muốn nói với tôi à?”
Tuổi tác của hắn không lớn hơn Hoắc Hoành bao nhiêu, da đen, tướng mạo rắn rỏi khí khái, thân hình cũng tương đối thô kệch. Lông mày rậm, mũi cao thẳng, có vẻ như là con lai.
Hắn nói giọng thuần nước Z.
“Nhị thiếu nhà tôi bị người ta đưa đi rồi, hy vọng cậu có thể phái người đi tìm.” Chú Trần nóng nảy bất an nói.
Đạt Khôn nhíu mày, “Cái gì?”
Hoắc Hoành bị đưa đi?
Ở địa bàn của hắn có ai có thể đường hoàng đưa anh ta đi như vậy?
Huống hồ Hoắc Hoành là một người đàn ông thông minh, nếu như anh ta không muốn, lại có ai có thể tùy tiện đưa anh ta đi được?
Lúc Đạt Khôn nghi ngờ đây có phải là một âm mưu không, chú Trần vô cùng sốt ruột, không kiên nhẫn mắng: “Còn không mau phái người đi kiểm tra đi!”
Sắc mặt Đạt Khôn sầm lại, không vui nói: “Ông ra lệnh cho tôi làm việc?”
“Không phải tôi đang ra lệnh cho Khôn lão đại làm việc, mà là cho cậu một cơ hội rửa sạch hiềm nghi cho mình. Nhị thiếu bị người đưa đi ở cổng nhà cậu, bàn về hiềm nghi thì cậu lớn nhất. Nếu để cho lão gia nhà chúng tôi biết, cậu cho là đồ của cậu còn có thể vào được thành phố A sao?”
Từ trước đến giờ Đạt Khôn không chịu thua ai, bị ông ta uy hiếp như vậy thì sắc mặt càng khó coi hơn, “Nghe ý của chú Trần là tôi phải dựa vào sắc mặt của các người mới có thể ăn được bát cơm này à?”
Chú Trần đè nén sự nôn nóng hốt hoảng vừa rồi, đáy mắt u ám, “Tôi tin tưởng cậu biết đạo lý rồng mạnh không qua được rắn địa phương.”
“Rồng mạnh không qua được rắn địa phương?” Đạt Khôn lập tức phá lên cười, quét qua tên thuộc hạ bên cạnh, trong nháy mắt sáu vệ sĩ trong phòng đồng loạt rút súng bên hông ra, chĩa vào chú Trần.
Chú Trần giật mình.
Ông ta không ngờ Đạt Khôn không ở địa bàn của mình mà cũng dám hung hăng liều lĩnh như vậy.
Đạt Khôn thu lại tiếng cười, hắn ngạo mạn đặt hai tay lên trên sofa.
“Bây giờ ông cảm thấy ai là rồng, ai là rắn? Hả? Ông ở trong biệt thự của tôi còn dám nói với tôi như vậy, thậm chí còn dám uy hiếp tôi.”
Chú Trần bị sáu khẩu súng chĩa vào thì tức giận, “Cậu!”
Nhất thời, bầu không khí trong phòng khách như đông cứng.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên ngoài cửa, “Anh Khôn!”
Đạt Khôn cau mày, lạnh giọng quát: “Gọi cái gì mà gọi!”
Tên thuộc hạ kia bị mắng, vội vàng ngậm miệng, ngoan ngoãn đứng ở đó.
“Mày nói đi chứ!”
“Bọn em nhìn thấy một người đàn ông không mặc quần áo, tay chân bị trói từ trong camera hầm để xe...”
Chú Trần đứng ở bên cạnh nghe thấy thế, quay phắt sang túm lấy tay tên thuộc hạ kia, truy hỏi: “Có phải là A Lạc không! Có phải là cậu ta không?”
Tên thuộc hạ bị giật mình, lờ mờ gật đầu, “Đúng, hắn nói hắn tên là A Lạc, là vệ sĩ của Nhị thiếu.”
“Hắn ở đâu? Mau dẫn tôi đi, mau!” Chú Trần vội vàng giục.
Tên thuộc hạ quay sang nhìn Đạt Khôn, chờ hắn ra lệnh.
Đạt Khôn thấy chú Trần không giống giả vờ, cuối cùng vẫn mở miệng, “Đã như vậy thì dẫn tên đó lên đây cho chú Trần nhận người.”
Chưa đến hai phút, một người đàn ông bị lột sạch quần áo được đưa tới.
Chú Trần kinh ngạc thốt lên: “A Lạc?!”
“Chú Trần, có người đánh lén tôi, đánh tôi ngất rồi lấy quần áo của tôi, còn trói tôi thế này!”
“Cậu có nhìn rõ người đó trông như thế nào không?”
A Lạc rất tức giận: “Không, đối phương cố ý nhân lúc trời tối, chờ đèn ở hầm đề xe còn chưa sáng hẳn lên ra tay với tôi, xem ra là đã có kế hoạch.”
“Có kế hoạch?”
Lần này chú Trần chuyển ánh mắt về phía Đạt Khôn, trong ánh mắt kia nồng đậm sự nghi ngờ.
Đạt Khôn cau mày, lạnh giọng nói: “Chú Trần nhìn tôi như vậy là có ý gì?”
“Xung quanh biệt thự này đều là người của cậu quản lý, có thể tính chính xác thời gian đèn sáng, hơn nữa xuống xe trước lúc đó, trừ thuộc hạ của cậu ra, chắc không còn ai khác đúng không?”
“Nghe chú Trần như vậy nói, bây giờ tôi không giúp thì thật sự bị hiềm nghi rồi.”
Nói rồi hắn vung tay với mấy tên thuộc hạ sau lưng, nói: “Đi trích camera ở hầm để xe ra, cho dù kẻ đó ra tay lúc trời tối, nhưng muốn ra vào hầm để xe thế nào cũng phải qua cổng mới được, tôi không tin kẻ đó còn có thể tàng hình.”
Sáu tên thuộc hạ đồng loạt gài súng vào thắt lưng, một tên trong đó gật đầu rồi đi ra ngoài.
Trong lúc này, chú Trần cởi sợi dây trên người A Lạc ra.
Đạt Khôn thấy cách buộc dây thừng rất hay, là nút chết, mặc dù không đến nỗi càng vùng vẫy càng chặt, nhưng có thể khẳng định người bình thường tuyệt đối không giãy ra được.
Điều này làm cho hắn cảm thấy hứng thú về lai lịch của đối phương.
Ngồi im năm khoảng sáu phút, một tên thuộc hạ bước nhanh từ bên ngoài vào, hắn nhanh chóng chiếu hình ảnh lên bức tường màu trắng trong phòng khách, đồng thời còn điều chỉnh ánh đèn trong phòng khách cho yếu đi.
Trên bức tường hiện lên rõ ràng lúc ấy dưới hầm để xe không xuất hiện bất cứ chuyện khác lạ nào.
Bắt đầu từ lúc chạng vạng khi A Lạc ngồi ở bên trong xe đến khi sắc trời dần tối, đều không có bất cứ vấn đề gì.
Cho đến khi trời hoàn toàn tối lại, đợi thêm một phút nữa, ánh đèn bên trong hầm để xe sáng lên, cảnh tượng trong đó vẫn như cũ.
“A Lạc” vẫn ngồi ở trên ghế lái, có điều nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện “A Lạc” đó kéo vành mũ rất thấp, hơn nửa người cũng khẽ nghiêng đi đưa lưng
về phía máy quay.
Rất rõ ràng là muốn tránh né.
“Người này thật sự có chuẩn bị mà đến, khoảng cách từ lúc trời tối đến khi đèn sáng chỉ có một phút ngắn ngủi mà đã có thể nhanh chóng giải quyết tài xế của các người.”
Thuộc hạ của Hoắc Hoành đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, người bình thường không thể giải quyết được. Càng đừng nói là nhanh chóng giải quyết một người trong thời gian quy định.
Có lẽ thủ đoạn ẩn nấp của người kia thật sự là rất cao.
Đạt Khôn nhìn cảnh trong máy chiếu, lời nói giống như đang tán thưởng, “Nếu người này thật sự là thuộc hạ của tôi, thì tôi không nỡ giết chút nào.”
Hắn vừa mới dứt lời thì chú Trần đã nhìn hắn với ý cảnh cáo, hắn cười, “Nói đùa, nói đùa thôi.”
Sao hắn có thể ngu ngốc đến nỗi vì một thuộc hạ mà lãng phí tài nguyên tốt như Hoắc Hoành chứ?
Đạt Khôn lại dặn dò: “Chỉnh camera gần hơn chút xem.”
Tên thuộc hạ click chuột, ống kính bị phóng đại ra.
Hình ảnh phóng đại làm chất lượng kém đi rất nhiều, chỉ có thể nhìn được gần tai đối phương.
“Mau chỉnh đến lúc đi ra hầm để xe đi.”
Hình ảnh dừng lại ở cảnh chiếc xe kia đang định đi ra ngoài.
Đạt Khôn cẩn thận nhìn người chỉ lộ ra một chút da trên màn hình.
Không thể không nói, đối phương thật sự lợi hại.
Dưới sự giám sát này mà có thể theo sự di chuyển của máy quay mà điều chỉnh góc độ, thành công ẩn nấp hoàn thiện.
Có thể chính xác như vậy, nhất định là trải qua thời gian tính toán dài.
Tức là có thể nói, mấy ngày trước đã có người ghé thăm hầm để xe của hắn, hơn nữa thuộc hạ của hắn còn hoàn toàn không biết gì.
Chậc chậc, chuyện này làm hắn rất hứng thú.
Hắn nhìn kĩ người chỉ lộ một chút da trong ảnh, vuốt cằm, phân tích từng chút một, “Vai người này ở phía dưới đệm gối, phần lưng hoàn toàn ở bên trong ghế, còn cằm thì nhỏ nhắn trơn nhẵn, mặc dù tai không có lỗ tai nhưng vẫn có thể xác định là một cô gái.”
Cô gái...
Ha, thú vị!
Đạt Khôn đặt hai chân lên trên bàn trà, cười nói: “Chú Trần, thuộc hạ của tôi không có ai là con gái, cho nên bây giờ có thể chứng minh tôi trong sạch rồi chứ?”
Chú Trần cau mày lẩm bẩm, “Con gái...”
Sẽ là ai đây?
Lúc chú Trần đang hoang mang thì Nhiếp Nhiên đã đổi làn xe mấy lần, hơn nữa đã chạy ở một con đường nhỏ hoang vu.
Sau khi xác định đối phương không thể đuổi tới nhanh như vậy, lúc này cô mới giảm tốc độ xe.
Hoắc Hoành ngồi ở sau xe thấy nơi này vô cùng hẻo lánh, rõ ràng đã đi xa rồi, cuối cùng dây thần kinh của anh mới thoáng thả lỏng.
Ổn định tâm trạng xong, anh mới hỏi: “Chú ấy phái em đến à?”
“Đúng vậy, trừ ông ấy ra còn có thể là ai có thể ra lệnh cho tôi nữa?”
Coi như Hoắc Hoành đã phục cô rồi.
Rốt cuộc cô có được tin tức từ đâu mà lại nhanh chóng tìm tới đây như vậy?
Anh nhớ gần một tháng mình không liên lạc với Lý Tông Dũng rồi, lần này hành động cũng rất bảo mật.
“Tìm chỗ nào vắng dừng xe lại, sau đó đi đi.” Hoắc Hoành dựa vào ghế, nói với cô.
Nhiếp Nhiên chỉ lạnh lùng cười khẽ một tiếng, “Tôi chờ dưới công ty anh hai ngày, vừa trèo cửa sổ vừa trốn ở thùng xe, khó khăn lắm mới nghe ngóng được hành tung của anh, lại đến nơi này canh xấp xỉ mười ngày mới nhìn thấy anh, anh cho rằng tôi sẽ đi ngay à?”
“Nơi này rất nguy hiểm.”
Nơi này không phải là địa bàn của anh, gặp phải chuyện gì anh không thể xử lý kịp.
Hơn nữa lần này anh tới, vì giữ bí mật, cũng vì có thể biểu hiện thành ý của mình nên không dẫn theo nhiều thuộc hạ, trừ chú Trần ra thì chỉ có một mình A Lạc.
Bây giờ cô chen chân vào, nếu như bị chú Trần phát hiện, kinh động đến Đạt Khôn thì sẽ loạn hết.
Nhiếp Nhiên xuyên qua kính chiếu hậu nhìn người ngồi sau, nói: “Ở bên cạnh anh, có chỗ nào là không nguy hiểm? Chính bản thân anh cũng nguy hiểm đấy thôi.”
“Nhiếp Nhiên, về đi thôi.” Anh mệt mỏi nói
Anh biết cô gái này bướng bỉnh thế nào, anh không mắng không đuổi được cô, cũng không đánh được cô, trừ khẩn cầu ra thì không có cách nào khác cả.
Nhiếp Nhiên đột nhiên siết chặt vô lăng, nhưng giọng nói vẫn ổn định, “Yên tâm, tôi chỉ hỏi mấy vấn đề, xác định xong sẽ rời đi, sẽ không ở lại đây lâu.”
“Em muốn hỏi tôi cái gì?”
“Tại sao lại tắt điện thoại?”
Mấy ngày nay không có một ngày nào cô không gọi điện thoại cho Hoắc Hoành, lần nào cũng hy vọng anh có thể mở cái điện thoại kia lên.
Nhưng lần nào cũng thất vọng.
“Chú ấy sẽ không đồng ý chuyện tôi làm, cho nên để phòng xảy ra bất đồng, tôi quyết định tắt máy.” Hoắc Hoành thành thật trả lời.
Dưới tình huống này, anh tin tưởng chắc chắn Nhiếp Nhiên đã biết ít nhiều rồi.
Có giấu giếm cũng vô ích.
Nhiếp Nhiên cười lạnh một tiếng, coi như đầu óc người này chưa hỏng hắn, biết Lý Tông Dũng sẽ không đồng ý chuyện này.
“Động cơ là gì? Nhiều năm qua anh không hề sai lầm, tại sao lần này lại có quyết định như vậy?”
“Bởi vì tôi muốn trở về sớm hơn.”
Lý do của Hoắc Hoành không có được sự tin tưởng của Nhiếp Nhiên, thậm chí cô còn không hề nhìn anh, chỉ nói: “Thân phận này anh đã làm nhiều năm rồi, bây giờ nói mệt mỏi thì đúng là không có sức thuyết phục.”
Hoắc Hoành ngẩng đầu lên, giọng nghiêm túc: “Tôi muốn về sớm hơn để được ở bên cạnh em, như vậy có sức thuyết phục chưa?”
Nhiếp Nhiên chấn động, lập tức buông lỏng chân ga, đạp phanh xe.
Két! Tiếng phanh gấp chói tai vang lên.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Hoắc Hoành trong kính chiếu hậu, “Chỉ vì lý do này mà anh biến mình thành như vậy, thậm chí không tiếc gánh hiềm nghi phản bội?”
Hoắc Hoành hình như không quá để ý, “Chỉ cần kết quả tốt, tôi không quan tâm quá trình.”
“Cho dù quá trình này chỉ cần không để ý rất có thể sẽ đưa anh vào tình cảnh muôn đời muôn kiếp không trở lại được, anh cũng không quan tâm?”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Bên trong buồng xe mờ tối, Hoắc Hoành tựa vào ghế, nhắm hai mắt lại giục cô, “Em về đi, nơi này quá nguy hiểm, tôi thật sự không có cách nào chăm sóc được em.”
Lúc này, Nhiếp Nhiên ngồi ở phía trước không trả lời nữa, cô đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Rầm! Sau đó cửa xe bị đóng lại.
Hoắc Hoành nghe thấy tiếng đóng cửa thì hít sâu một hơi, anh không mở mắt ra, sợ sẽ không nhịn được giữ cô lại, dứt khoát nhắm hai mắt yên tĩnh chờ chú Trần tới đón mình.
Không ngờ tiếng cửa mở lại vang lên, sau đó Hoắc Hoành có thể cảm nhận rõ ràng cái ghế bên cạnh hơi lún xuống.
Anh mở mắt ra, thấy Nhiếp Nhiên ngồi ở bên cạnh mình, “Em...”
Anh còn chưa kịp mở miệng nói hết câu đã thấy Nhiếp Nhiên túm lấy cổ áo mình, hung ác, “Hoắc Hoành, tôi ghét nhất bị người khác chơi đùa, nhưng tôi vì anh mà liên tục bị lão hồ ly kia chơi đùa hết lần này đến lần khác! Bây giờ nếu như anh cả gan lừa gạt tôi một chữ, tôi thề nhất định sẽ giết anh!”
Anh ta nói là vì cô?
Ha! Đúng là trò đùa!
Tình yêu có thể vĩ đại thế nào? Vĩ đại đến nỗi ngay cả mạng mình cũng không quan tâm sao?
Cô không tin!
Dưới bóng đêm, bên trong buồng xe, Hoắc Hoành mơ hồ nhìn người ngày nhớ đêm mong trước mặt, nhất thời ngẩn ra, nhìn cô rồi khẽ nói, “Tôi không lừa em.”
Nhiếp Nhiên tăng thêm sức trên tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì cũng đừng lấy tôi ra làm cái cớ!”
“Tôi không lấy em làm cớ, tôi thật sự muốn sớm quay về.”
Dưới cơn thịnh nộ của Nhiếp Nhiên, giọng Hoắc Hoành rất bình tĩnh.
“Tôi không muốn mỗi lần em gặp phải chuyện, tôi chỉ có thể thông qua điện thoại mới có thể biết tình hình của em. Thậm chí có lúc chỉ có thể đợi ở xa, chỉ nhìn, không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ một chút dao động và ánh mắt lưu luyến của mình sẽ khiến người khác nhìn ra manh mối.”
Nhiếp Nhiên khựng lại, động tác trên tay cũng cứng đờ.
“Em còn có nhớ lần em bị Lệ Xuyên Lâm và tay bác sĩ đó đồng thời giữ lấy ở cổng bệnh viện thành phố Z không?”
Nhiếp Nhiên cau mày. Hình như đúng là có chuyện kia thật.
Nhưng chuyện này liên quan gì đến anh ta?
Hoắc Hoành tiếp tục nói: “Lúc ấy tôi ngồi ở trong xe, là tôi bảo A Báo đi vòng qua đó. Lúc tôi nhìn thấy cảnh, trời mới biết tôi muốn xông ra đưa em ra ngoài thế nào, nhưng... tôi không thể. Bởi vì bên cạnh tôi có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, thân phận Hoắc Hoành ép tôi chỉ có thể nhìn, nhưng không được bước ra một bước.”
“Thật ra đâu phải tôi không biết mình làm như vậy là không đúng, là không có trách nhiệm. Nhưng tôi chỉ muốn liều một lần, nói không chừng lần này thành công, thì tôi có thể được quay về.”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhướng mày, “Vậy nếu như không thành công thì sao?”
Hoắc Hoành cười khẽ, “Vậy thì cũng không tệ, ít nhất là tôi sẽ rời đi trước chứ không phải là trơ mắt nhìn em rời đi. Dù sao tôi làm như vậy sẽ không làm tổn thương bất cứ ai, kết quả xấu nhất là tôi hy sinh vì nhiệm vụ.”
Cổ họng Nhiếp Nhiên giống như bị chặn lại. Cô nuốt nước bọt mấy cái mới nghiến răng nói từng chữ: “Đồ điên!”
“Có lẽ là bị lây từ em.”
Bên trong buồng xe đen kịt, Nhiếp Nhiên không thấy rõ vẻ mặt Hoắc Hoành, nhưng từ trong lời của anh lại nghe được mấy phần nhẹ nhõm.
Nhiếp Nhiên buông lỏng cổ áo anh ra, hai tay siết lại để giọng mình trầm tĩnh như nước, “Tôi không thích hợp với nơi đó, cho dù anh trở lại, cũng sẽ có một ngày tôi rời đi.”
Hoắc Hoành bình tĩnh ừ một tiếng, “Tôi biết, cho nên tôi mới buông tay vào lúc đó, coi như là buông tha cho mình, cũng buông tha cho em. Không chỉ là nguyên nhân em muốn rời đi, còn vì tôi sợ giữa chúng ta xuất hiện ràng buộc. Trừ việc em phải một mình đối mặt với sự chờ đợi dài đằng đẵng ra, một khi nhiệm vụ của tôi thất bại và tôi phải chết ngoài ý muốn, em sẽ là người chịu ảnh hưởng lớn nhất.”
“Dù sao thân phận của tôi cũng quá nguy hiểm, nó giống như là một quả bom hẹn giờ bị hỏng thời gian, rốt cuộc cuối cùng sẽ hoàn toàn dừng lại hay là sẽ vô ý nổ tung, không ai chắc chắn được.”
“Vậy tại sao anh không kiên trì tiếp?” Nhiếp Nhiên cúi thấp đầu, đầu ngón tay trắng bệch do siết chặt nắm đấm.
Hoắc Hoành khẽ cười, “Nếu như tôi có thể khống chế tình cảm của mình, tôi nhất định sẽ kiên trì tiếp.”
“Anh làm nhiều như vậy, chưa chắc tôi đã đáp lại anh.” Giọng Nhiếp Nhiên vẫn bình tĩnh, nhưng nếu như bây giờ mà bật đèn sẽ phát hiện nắm tay cô đang khẽ run rẩy.
Nhưng Hoắc Hoành không biết tất cả những chuyện này, anh vẫn trêu ghẹo, “Thi không đạt tiêu chuẩn không sao, nhưng em không thể cướp đoạt cơ hội thi nhập học của tôi đúng không?”
Dù sao cũng phải có một cơ hội được đứng ở bên cạnh em, như vậy mới không hối hận.
“Cho dù tất cả đều là uổng công, anh cũng phải làm như vậy, đúng không?”
“Ừm.”
Nhiếp Nhiên im lặng mấy giây, lại hỏi một lần nữa: “Hoắc Hoành, vì tôi mà phải mạo hiểm như vậy, anh cảm thấy đáng sao?”