Nhiếp Nhiên khẽ nhướng chân mày lên, ý tứ nói: “Anh muốn giao cục diện hỗn loạn này cho hắn à?”
“Ừ, hy vọng có thể thành công.”
Ánh mắt anh hơi u ám, dường như là đang tính toán tiếp theo phải làm thế nào mới có thể khiến Hoắc Chử chủ động vui vẻ nhận lấy đống này mà không để lại dấu vết.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy anh nghiêm túc như vậy thì khẽ mỉm cười, “Cho xin đi, anh mà thả mồi, có con cá nào không mắc câu chứ?”
Hoắc Hoành khôi phục vẻ mặt nho nhã, cười ranh mãnh trêu chọc Nhiếp Nhiên, “Em đó, không phải suýt nữa đã chạy mất à?”
Nếu không phải mình dùng mạng đánh cuộc một lần, quỷ mới biết anh còn phải chịu đựng bao lâu nữa mới có thể làm cho cô gái này đồng ý.
Tuy nói phải chịu sự đau đớn như vậy, có điều có thể vác được cô vợ này về nhà, vẫn rất đáng để vui.
Nhiếp Nhiên thấy anh đắc ý như vậy bèn lên tiếng châm chọc: “Cẩn thận em chạy mất đấy.”
Quả nhiên, Hoắc Hoành lập tức híp mắt lại, vừa tức giận vừa hối hận, “Để em vui vẻ hai tháng trước đã.”
Nếu anh biết cô gái này làm ra vẻ người lớn như vậy lúc ấy đã…
Được rồi, cho dù cô như thế nào đi nữa thì mình cũng không thể xuống tay.
Nhiếp Nhiên khẽ cười một tiếng, không trêu anh nữa mà hỏi tiếp: “Hoắc Khải Lãng còn có con nuôi ở nước ngoài à?”
“Ông ta muốn con nuôi còn không đơn giản sao?”
Nhiếp Nhiên chậc lưỡi lắc đầu, “Bạn Hoắc Hoành, tôi thật muốn biết rốt cuộc lúc nào bạn mới xong việc?”
Bất cứ ai bên cạnh cũng đều có thể sẽ trở thành kẻ địch tiềm ẩn. Cho dù tinh lực có tốt thế nào cũng không ngăn được hết kẻ địch này tới kẻ địch khác nhào tới.
Cô thật sự muốn biết, trong mười năm qua, rốt cuộc Hoắc Hoành đã đánh bại bao nhiêu người, và đã phải làm thế nào để có thể chịu đựng được tất cả.
Nhìn vẻ mặt Hoắc Hoành bình tĩnh, không chút nao núng với vô số “con nuôi” tiềm ẩn kia, Nhiếp Nhiên lặng lẽ cảm thán trong lòng.
Hoắc Hoành bị cô trêu chọc thì chỉ cười, nói: “Nếu như chỉ là một mình Hoắc Khải Lãng thì đương nhiên không có vấn đề, từ bốn năm trước anh đã có thể bắt ông ta rồi, nhưng vấn đề là sau đó anh phát hiện ông ta không phải là người cuối cùng, còn có một người khác thao túng tất cả, hợp tác với Hoắc thị nữa.”
Câu nói cuối cùng của anh khiến Nhiếp Nhiên đang muốn giơ tay gắp đồ ăn khựng lại giữa không trung.
Còn có một người khác?
Tin tức này khiến cô ngẩn ra.
Cô luôn tưởng rằng Hoắc Khải Lãng là mục tiêu cuối cùng của Hoắc Hoành, cho nên anh mới liều mạng để có được sự tín nhiệm của Hoắc Khải Lãng như vậy, hơn nữa phải cố gắng leo lên.
Ai ngờ ông ta không phải là “trùm cuối”.
Khi Hoắc Hoành biết tin tức này, chắc trong lòng anh sốc lắm.
“Vậy những năm qua anh có manh mối gì không?”
Lúc nói đến người thật sự ở phía sau, ý cười ở đáy mắt Hoắc Hoành biến mất, vẻ mặt nặng nề, “Không có, Hoắc Khải Lãng vốn là một người đa nghi, hơn nữa chuyện này lại không nhỏ, đương nhiên sẽ không tiết lộ một chút nào.”
“Chỗ Hoắc Mân và Hoắc Chử cũng không để lộ ra cái gì à?”
“Không có. Hoắc Khải Lãng không tín nhiệm bất kì ai. Vốn dĩ sự tồn tại của anh và bọn họ đối với ông ta mà nói chỉ là công cụ dùng để thừa kế của ông ta mà thôi.”
“Cho nên bây giờ anh có thể khẳng định là sau lưng Hoắc Khải Lãng còn có người khác, nhưng không biết đối phương là ai, có mục đích gì?”
“Đúng là anh không biết đó là ai, nhưng những qua này ít nhiều gì anh cũng làm thay ông ta không ít chuyện ở sát biên giới. Hoắc thị chủ yếu buôn bán vũ khí đạn dược, Hoắc Khải Lãng đã từng tích trữ không ít vũ khí.”
Nhiếp Nhiên đặt đũa xuống, không hiểu hỏi: “Chỉ là tích trữ thôi à?”
Cô nhớ mặc dù Hoắc Hoành cất giấu một phần trong hai lô vũ khí đạn dược, chỉ nộp một phần lên, nhưng lô hàng của Cát Nghĩa anh nuốt trọn đã giao cho Hoắc Khải Lãng.
Chẳng lẽ Hoắc Khải Lãng không bán ra?
Hoắc Hoành gật đầu, “Ừm, vì muốn truy xét xem đối phương là ai mà anh đã cố ý đánh dấu lúc giao hàng, sau đó bảo thầy điều tra tất cả những nhà buôn vũ khí đạn dược trong ngoài nước, muốn xem xem lô hàng kia đi đến chỗ nào, nhưng kết quả không thu hoạch được gì.”
Không chỉ không thu hoạch được gì, ngay cả lô hàng kia cũng biệt tăm biệt tích. Đủ để có thể thấy, năng lực của người sau lưng Hoắc Khải Lãng lớn thế nào.
“Hơn nữa mấy năm gần đây, hành động của Hoắc Khải Lãng cũng càng ngày càng lớn, lần trước đến hải đảo chính là muốn thương lượng thành lập kho vũ khí đạn dược. Anh nghi ngờ bọn họ còn có mục đích lớn hơn.”
“Anh cảm thấy bọn họ sẽ phát động chiến tranh à?” Mặc dù là câu hỏi nhưng Nhiếp Nhiên đã gần như là khẳng định.
Đôi mắt đen của Hoắc Hoành lạnh lùng, anh uống một hơi cạn sạch rượu vang trong cái ly đế cao rồi nói: “Không thể hoàn toàn khẳng định như vậy được.”
Nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng này. Mỗi lần nghĩ đến khả năng này, anh đều thấy nặng nề trong lòng.
“Em đang nghĩ, liệu có khả năng đã chuyển đến khu vực chiến tranh rồi không?”
Hoắc Hoành lập tức nhướng mày, “Em nói là lô hàng kia được chuyển thẳng đến tiền tuyến rồi à?”
Nhiếp Nhiên nhún vai, dựa vào ghế, “Không hắn là không có khả năng này, nếu không bán trao tay thì chỉ có thể là đã được sử dụng rồi thôi.”
Nói rồi, cô lại quay lại nhìn xung quanh một vòng.
Bọn họ ngồi ở chỗ không bắt mắt nhất trong đại sảnh, cũng là chỗ có thể bao quát toàn cảnh đại sảnh không sót vị trí nào. Hơn nữa bên trong nhà hàng còn có người đánh đàn violon đang diễn tấu, che giấu âm thanh nói chuyện của bọn họ. Cho nên cuộc nói chuyện giữa bọn họ rất an toàn.
“Có điều, nếu muốn bắt tay vào điều tra từ chỗ này thật sự không đơn giản.” Nhiếp Nhiên thu hồi tầm mắt, nói với Hoắc Hoành.
Trên toàn thế giới có nhiều chỗ đều đang bùng nổ chiến tranh quy mô lớn nhỏ khác nhau, mà giữa vùng Viễn Đông và vùng Cận Đông thì chiến tranh quanh năm không ngừng.
Thế lực nơi đó càng tạp nham hỗn loạn, lượng tiêu hao cũng vô cùng lớn, nếu muốn ra tay từ chỗ này không phải dễ dàng.
Hoắc Hoành khẽ cong khóe miệng lên.
Cô gái này quả nhiên còn thông minh hơn mình tưởng tượng.
Không sai, khu vực chiến tranh.
Đây cũng là nơi anh cho là có khả năng nhất.
Đầu tiên là tích trữ nhiều vũ khí đạn dược, sau đó lại bắt đầu xây dựng kho súng đạn.
Cũng vào lúc Hoắc Khải Lãng muốn xây kho vũ khí đạn dược, anh mới nghĩ đến điều này.
“Nếu em muốn đi thì bây giờ vẫn còn kịp.”
Không phải chế nhạo, không phải trêu ghẹo, mà là thật lòng thật dạ nhắc nhở.
Ngày đó anh thật sự bị mấy lời của cô làm cho mềm lòng, cũng có tư lợi muốn giữ cô lại.
Nhưng bây giờ thấy cô cảm thán như vậy, anh lại nhắc nhở một câu.
“Lại muốn đuổi em đi à? Vậy thì không thể thực hiện lời hứa hai tháng kia đâu.”
Một khi cô trở lại đơn vị thì sẽ không quay lại thành phố A nữa.
Nhiếp Nhiên lại trêu anh, nhưng lần này Hoắc Hoành không cắn câu nữa.
Anh không phải thằng nhóc mười sáu mười bảy tuổi ngây thơ, chuyện này có lẽ có thể nhất thời dao động, nhưng lúc đối mặt với sống chết, anh tuyệt đối sẽ không vì thế mà dao động nửa phân.
“Chỉ cần em sống tốt, lời hứa này sớm muộn gì cũng sẽ thực hiện, anh không vội.”
Nhiếp Nhiên đổi cách nói khác: “Nhưng em muốn ở lại, không chỉ vì lời hứa đó, mà còn là vì anh.”
Quả nhiên lời nói này khiến Hoắc Hoành thật sự không còn sức chống đỡ.
Sắc mặt Hoắc Hoành hơi thay đổi, không phải cảm động mà là tức giận, rõ ràng cô có mục đích khác, nhưng anh vẫn trúng chiêu.
Anh căm thù lập trường không kiên định của mình đến tận xương tủy, nhưng trong lòng lại mơ hồ vui vẻ.
Tâm trạng mâu thuẫn này khiến anh hít sâu một hơi, cuối cùng gằn từng chữ: “Em đừng hối hận.”
Nhiếp Nhiên cong môi lên cười xấu.
“Em định khi nào trả lời Hoắc Khải Lãng?” Hoắc Hoành thấy nụ cười ranh mãnh của cô, hậm hực hỏi.
Giải quyết chuyện này rồi, Nhiếp Nhiên gắp một miếng thịt chua ngọt bỏ vào trong miệng nhai kĩ, mùi vị chua chua ngọt ngọt rất kích thích khiến cô vui vẻ híp mắt cười, “Cho dù em không đi tìm ông ta thì ông ta cũng chủ động tới tìm em. Tin em đi, cách ông ta chủ động tìm em nhất định rất độc đáo.”
Đáy mắt cô là sự hứng thú và tính toán tinh quái.
Hoắc Hoành biết trong bụng cô gái này xấu xa thế nào, cũng biết chú Trần không phải là đối thủ của cô, lập tức không để ý tới chuyện này nữa.
Đương nhiên, nếu như có mình chú Trần mà cô không xử lý được thì đến lúc đó cho dù cô nói gì, anh cũng sẽ đưa cô về.
Coi như đây là sát hạch của anh đối với cô đi.
Hai người đang ăn cơm, Hoắc Hoành vô tình liếc lên cái áo khoác mới mua trên người cô, “Có điều, tại sao em lại mua quần áo đen thế? Em rất thích màu đen à?”
Thật ra thì lúc cô vào phòng làm việc, anh đã muốn hỏi rồi.
Trừ trước kia lúc là Diệp Lan, đóng giả thành phần trí thức tay mơ cô còn mặc màu sắc khác ra, sau này gặp lại cô, về cơ bản toàn là đồ màu đen.
Điều này làm cho anh cảm thấy rất tò mò.
Ở trong đơn vị ngày nào cũng mặc quần áo huấn luyện, không dễ gì mới ra khỏi đơn vị, những binh sĩ nữ trước kia nhất định sẽ chọn quần áo trẻ trung để mặc để điều hòa tâm tình.
Còn cô thì chỉ muốn ngày nào cũng mặc áo đen quần đen, trong thời tiết u ám này thật sự khiến người ta cảm thấy áp lực nặng nề.
“Vậy tại sao anh luôn mặc Âu phục màu đen?” Nhiếp Nhiên lại nhét một miếng thịt vào trong miệng, hỏi ngược lại.
Từ khi quen biết anh đến bây giờ, trừ hồi đó bị mình ép mặc âu phục trắng một lần ra, gần như anh không đổi qua màu sắc khác.
Hoắc Hoành nhướng mày, “Nhưng em như vậy không cảm thấy tiếc à?”
“Vậy anh có tiếc mười năm qua mình không thể đứng lên không?”
Hoắc Hoành hơi ngẩn ra, sau đó cười.
Đúng vậy, đều là vì mạng sống, sao lại tiếc?
“Một ngày nào đó, một ngày nào đó anh nhất định sẽ khiến em ăn mặc thật xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi người.” Hoắc Hoành thấp giọng hứa hẹn với cô một câu.
Nhiếp Nhiên đang vùi đầu ăn chỉ tùy ý gật đầu qua loa lấy lệ.
Không
phải là cô chưa từng xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt mọi người, nhưng đó là vì thu hút mục tiêu mới làm như vậy.
Những lúc khác cô thích ở trong bóng tối, vĩnh viễn không muốn bị ai phát hiện hơn.
Còn cái suy nghĩ dùng vẻ xinh đẹp để thu hút sự chú ý của người khác, cô chưa bao giờ có.
Không chỉ là bởi vì cô đã qua thời thiếu nữ mơ mộng.
Mà là trong thế giới cô sống không có cái gì tươi đẹp như vậy, chỉ có máu tươi và cái chết.
Ở trong hoàn cảnh đó, ngay cả sống với cô cũng là một tham vọng quá đáng, càng đừng nói tới những thứ có cũng được không có cũng không sao này.
Hai người ăn xong, Hoắc Hoành trả tiền, Nhiếp Nhiên đẩy anh ra khỏi nhà hàng.
A Lạc đã chờ ở ngoài cửa, vừa thấy bọn họ xuất hiện, lập tức nghênh đón.
Sau đó, hắn đưa bọn họ về nhà họ Hoắc.
Về đến phòng, Nhiếp Nhiên rảnh rang, rất có tâm trạng thử hai bộ quần áo còn lại, sau đó thoải mái ngủ một giấc đến tận bảy, tám giờ tối.
Sau khi tỉnh dậy, cô lấy đồ đi thẳng về phía nhà tắm.
Lúc đi qua phòng ngủ của Hoắc Hoành, cô hỏi: “Bây giờ anh có dùng phòng tắm không? Nếu anh không dùng thì tôi dùng trước.”
Hoắc Hoành đang cúi đầu xem tài liệu bên cửa sổ nghe thấy tiếng cô bèn khẽ ngẩng đầu lên, “Tôi không cần, cô dùng đi.”
Nhiếp Nhiên nhún vai đáp một tiếng rồi đi vào bên trong phòng tắm.
Vừa vào phòng tắm, Nhiếp Nhiên đã vặn vòi nước ra, tiếng nước chảy đập vào trong bồn tắm phát ra tiếng vang rào rào.
Sau đó, cô lấy điện thoại giấu trong đống quần áo ra.
Đây là điện thoại Hoắc Hoành cho cô, dùng để liên lạc với Lý Tông Dũng.
Nhiếp Nhiên kiểm tra cẩn thận bên trong điện thoại một lần, chắc chắn không có thiết bị và phần mềm nghe lén xong mới dùng cái sim mới mua lắp vào khe sim, gọi đến số điện thoại còn lại của Lý Tông Dũng.
Số điện thoại là ông đặc biệt chuẩn bị cho cô.
Tút… tút… tút…
Điện thoại vang lên ba tiếng, sau đó kết nối.
Nhiếp Nhiên không có nhiều thời gian, cho nên nhanh chóng giải thích đơn giản nhất với ông một lần trong điện thoại.
Cô chỉ biến chuyện Hoắc Hoành chủ động làm ăn với Đạt Khôn thành Đạt Khôn muốn phát triển thị trường thành phố A mới tới tìm Hoắc Khải Lãng, vì thế Hoắc Khải Lãng phái Hoắc Hoành đi bàn bạc.
Sau đó xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên anh buộc phải cắt đứt liên lạc.
Lý Tông Dũng không quá nghi ngờ, nghe thấy bọn họ đã an toàn trở về mới thả lỏng một chút.
Có điều sau đó nghe thấy Nhiếp Nhiên nói muốn ở lại giải quyết cùng Hoắc Hoành, ông không yên tâm, hỏi: “Cô chắc chắn hai người có cách giải quyết chuyện này sao?”
Lý Tông Dung rất tán thưởng năng lực của cô, nhưng cách làm việc của cô vẫn khiến ông lo lắng.
Cách hành động không giống ai của cô chính là đang tự sát.
“Vâng, chúng tôi đã có kế hoạch rồi. Qua một thời gian ngắn nữa còn cần ngài giúp đỡ liên hệ với đội cảnh sát điều tra tội phạm về ma tuy bắt gọn bọn chúng.” Nhiếp Nhiên khống chế giọng mình rất tốt, lại bị tiếng nước chảy hoàn toàn che đậy, nhưng không đến nỗi khiến Lý Tông Dũng không nghe rõ.
Sau khi Lý Tông Dũng nghe xong câu nói đó thì ngẩn ra.
Giúp liên hệ với đội cảnh sát điều tra tội phạm về ma túy?
Đây là lần đầu tiên ông nghe thấy hai chữ “giúp đỡ” từ Nhiếp Nhiên.
Điều này làm cho ông giảm bớt sự nghi ngờ.
Có lẽ để cho cô ở lại nơi đó cũng không phải là không thể.
Tên nhóc kia có cô gái này coi chừng, nhất định sẽ tiếc mạng hơn rất nhiều.
Mà cô gái này có tên nhóc kia coi chừng, nói không chừng cũng sẽ bị áp chế rất nhiều.
Hai người hỗ trợ lẫn nhau là cách không tệ.
Ông lập tức đồng ý.
“Được, hai người có gì cần cứ tìm tôi. Cô và cậu ấy phải cẩn thận nhiều hơn.”
“Tôi biết rồi.”
Sau khi nói chuyện đơn giản xong, Nhiếp Nhiên cúp điện thoại, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Con cáo già này nhất định không ngờ mình sẽ giả vờ ngoan ngoãn để giành lấy sự tín nhiệm của ông ta.
Hừ! Ai bảo ông ta lừa mình hết lần này đến lần khác.
Con người cô nợ người khác phải trả, người khác nợ mình thì cô cũng phải đòi!
Giải quyết xong mối lo Lý Tông Dũng, mấy ngày tiếp theo cô hoàn toàn đi theo bên cạnh Hoắc Hoành.
Trước khi chưa đồng ý với Hoắc Khải Lãng, thân phận của cô vừa giống như người hợp tác vừa giống như vệ sĩ thuộc hạ.
Tóm lại giống như một sự tồn tại đặc biệt.
Mỗi sáng cô sẽ đi theo Hoắc Hoành đến công ty, sau đó đến bệnh viện điều chế thuốc và làm phục hồi, sau đó sẽ trở lại nhà họ Hoắc.
Mà Đạt Khôn cũng giống như hoàn toàn biến mất vậy, không có bất cứ tin tức gì của hắn.
Điều này không ảnh hưởng gì quá lớn đến Hoắc Hoành, thế nhưng đám chú bác của anh đều đã không nhịn nổi.
Thấy Hoắc Hoành mãi không liên lạc với Đạt Khôn, trong lòng họ đều sốt ruột.
Ngày nào cũng có mấy người tới phòng làm việc của Hoắc Hoành nói gần nói xa hỏi thăm anh.
Với ai Hoắc Hoành cũng cười qua loa lấy lệ, làm bọn họ không nói được gì, ảo não rời đi.
Nhưng ban đầu những người đó còn có thể bị anh đuổi, dần dà bọn họ hoàn toàn không ngồi yên được nữa.
Hai tuần lễ trôi qua, đám người này định tìm Hoắc Khải Lãng nói chuyện, hy vọng để ông ta ra mặt bảo Hoắc Hoành tranh thủ xử lý nhanh chóng chuyện này.
Có điều còn chưa kịp đi, Hoắc Hoành đã báo tin tức cho đám chú bác này, nói với bọn họ còn một tuần nữa Đạt Khôn sẽ tới thành phố A, hơn nữa còn mang lô hàng hóa đầu tiên đến.
Tin tức tốt này khiến bọn họ kích động phát điên, liên tục yêu cầu khui rượu vang chúc mừng.
Nếu như lô hàng này vào đây, bọn họ hiểu rõ nó có ý nghĩa như thế nào.
Đó chính là tiền, một khoản tiền lớn sẽ vào trong thẻ ngân hàng của bọn họ.
Đó là một khoản lợi nhuận lớn giống như là vũ khí đạn dược.
Nhưng đó cũng là một khoản tiền phi nghĩa.
Bao nhiêu gia đình sẽ nhà tan cửa nát, bao nhiêu người vì vậy mà đi lên con đường phạm tội, bao nhiêu người vì thế mà sa ngã, đau đớn, bị hành hạ.
Nhưng bọn họ không quan tâm những chuyện này.
Bọn họ chỉ biết có tiền là được rồi, còn người khác như thế nào, không liên quan gì tới bọn họ.
Buổi tối hôm đó, đám người kia bắt đầu vui vẻ ăn mừng.
Đám chú bác đều tụ tập ở nhà họ Hoắc, trên mặt là nụ cười cao hứng.
Duy chỉ có vẻ mặt một người là cứng ngắc.
Đó chính là Hoắc Chử.
Hắn cho là mình thành công tiếp quản Hoắc thị, hơn nữa với tay vào những vụ làm ăn không thể công khai kia là có thể hoàn toàn đánh ngã Hoắc Hoành.
Ai ngờ hắn chỉ nhất thời lơ là mà Hoắc Hoành lại nhanh chóng vơ được cả thành phố W vào trong túi như vậy.
Thậm chí lúc hắn nắm chắc việc buôn bán vũ khí đạn dược trong tay mình, Hoắc Hoành lại mở ra một con đường kiếm tiền mới cho Hoắc thị.
Hơn nữa con đường này còn phong phú hơn so với con đường hắn nắm trong tay nhiều.
Bảo hắn làm sao có thể không giận!
Càng nghĩ khuôn mặt hắn càng vặn vẹo.
“Lần này A Hoành của chúng ta thật giỏi, có thể nói là chiến thắng trở về.” Lúc này, Dương Đại Dũng vô tư cười ha ha nói.
Lý Đào cũng không thấy vẻ mặt Hoắc Chử, gật đầu phụ họa, “Đúng vậy, lần này A Hoành đã làm người tiên phong, thay chúng ta vạch ra một con đường kiếm tiền khác.”
Bây giờ đám người kia đều đang đắm chìm trong vui vẻ, đâu có thể chú ý đến Hoắc Chử ngồi đối diện.
Nhìn đám người kia ai cũng nịnh nọt chúc mừng Hoắc Hoành, cuối cùng Hoắc Chử nở một nụ cười miễn cưỡng, nói với Hoắc Hoành một câu, “Đúng vậy anh Hai, bây giờ anh kiếm được vụ làm ăn lớn như vậy, phải nắm chắc đấy, nhất định đừng để ai cướp mất.”
Lời hắn nói rất thâm ý, làm bầu không khí lập tức lạnh đi.