Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1448 CƯỚP NGƯỜI NGAY TRƯỚC MẶT MỌI NGƯỜI - QUÁ NGANG NGƯỢC!


trước sau

“Tôi... chắc chắn...” Bác sĩ Dương nuốt nước miếng, yếu ớt nói.

“Có muốn suy nghĩ thêm không?”

Đáng tiếc lúc này bác sĩ Dương đã quyết, vì mạng sống, chỉ đành lắc đầu từ chối: “Không không không, không cần làm phiền chủ tịch, tôi cũng không biết phải nghỉ ngơi bao lâu, cứ từ chức đi thì hơn.”

Hình như Hoắc Khải Lãng cảm nhận được sự kiên quyết của ông ta, cuối cùng hàn huyên với ông ta thêm khoảng mười lăm phút rồi mới lên tiếng: “Được rồi, nếu như anh đã quyết, tôi cũng không nói thêm gì nữa.”

“Cảm ơn chủ tịch, thật sự vô cùng cảm ơn chủ tịch.” Bác sĩ Dương lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Hoắc Khải Lãng ở đầu kia không tiếp tục nói gì nữa, chỉ bảo ông ta nhất định phải bảo trọng, sau đó cúp điện thoại.

“Thế nào rồi?” Bà Dương đứng trên cầu thang cau mày, bất an lo lắng hỏi.

Bác sĩ Dương cúp điện thoại, vẫn còn đắm chìm trong sự cảm kích, ông ta lắc điện thoại, cười trả lời: “Chủ tịch đồng ý rồi. Ông ấy còn bảo tôi bảo trọng, còn...”

Ông ta cười nói vừa rồi Chủ tịch Hoắc đã giữ mình lại thế nào, nhưng đến khi nhìn thấy bà Dương mang hai cái vali xuống dưới tầng, ông ta kinh hãi, “Bà... bà làm cái gì thế?”

Ông ta không hiểu tại sao vợ mình phải kéo hai cái vali xuống, hôm nay bọn họ không có kế hoạch đi ra ngoài du lịch mà.

Bà Dương không nói nhiều, đẩy một cái trong đó cho ông ta, nói: “Đi, bây giờ chúng ta phải đi thuyền rời khỏi đây.”

“Bây giờ? Đi thuyền?”

“Đúng vậy, bây giờ lập tức đi thuyền rời đi.” Bà Dương nắm tay ông ta lôi ra ngoài.

“Có cần phải vội như vậy không?”

Ông ta đã từ chức rồi, Chủ tịch Hoắc cũng đã đồng ý rồi, cần gì phải gấp gáp như thế?

Bà Dương thấy ông ta vẫn chưa thấy rõ thế cục, chỉ muốn chọc vào đầu ông ta: “Ông đúng là trừ học ra không biết cái gì hết! Nhà họ Hoắc là chỗ nào, ông ở đó nhiều năm như vậy, những chuyện nên biết không nên biết ít nhiều gì ông đều rõ, chủ tịch có thể dễ dàng bỏ qua cho ông sao? Cho nên bây giờ chúng ta phải lập tức rời đi mới được.”

Bác sĩ Dương nghe thấy bà ta nói thế mới giật mình.

Nhưng ngay sau đó ông ta lại bác bỏ suy nghĩ của vợ mình, lắc đầu nói: “Không thể nào, vừa rồi Chủ tịch Hoắc còn bảo tôi phải bảo trọng, làm sao ông ấy có thể không bỏ qua cho tôi được?”

“Ông ta nói thì ông sẽ tin à? Sao ông lại ngốc như vậy hả! Đó chỉ là thủ đoạn để ông ta trì hoãn ông mà thôi!” Bà Dương thật sự giận cái dáng vẻ đơn thuần thật thà của chồng mình đến phát điên.

“Vậy bà còn bảo tôi từ chức làm gì?” Những năm gần đây ông ta nghe đủ lời xu nịnh rồi, bây giờ đột nhiên bị vợ mình mắng như vậy, trong lòng ít nhiều cũng tức giận.

Từ chức chính là chết, vậy còn không bằng không từ chức.

Chương 1448.2CƯỚP NGƯỜI NGAY TRƯỚC MẶT MỌI NGƯỜI - QUÁ NGANG NGƯỢC!

Lần này bà Dương thật sự là bùng nổ, ném cái vali trong tay sang bên cạnh, bước đến trước mặt ông ta, tức giận nói: “Ông tưởng ông không từ chức thì không sao à? Đứng nhầm bên là chết, có điều là chết sớm hay chết muộn thôi. Vậy còn không bằng nhân lúc bây giờ Hoắc Khải Lãng vẫn chưa phản ứng, chúng ta mau trốn đi thì còn có một con đường sống, ít nhất quyền chủ động ở trong tay mình. Nếu đợi đến lúc ông ta muốn giết chúng ta, đến lúc đó ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có!”

Bà Dương nói một tràng làm bác sĩ Dương từ trước đến giờ chỉ biết nghiên cứu học thuật hoàn toàn ngẩn ra.

Thấy chồng mình vẫn đứng đực mặt ra, bà ta lập tức quyết định mặc kệ ông ta, “Ông muốn đi hay không tôi không ép, ông tự thu xếp ổn thỏa đi.”

Nói rồi bà ta kéo vali đi về phía trước.

Lúc này, bác sĩ Dương đã tỉnh táo lại, theo bản năng giữ lấy bà ta, “Vậy... vậy chúng ta trốn rồi, con gái thì sao?”

“Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại cho trường nó, làm thủ tục nghỉ học rồi.” Bà Dương thấy cuối cùng ông ta cũng bắt đầu xoay chuyển, vội vàng nhét cái vali còn lại vào tay ông ta, đẩy tới cửa chính.

“Vừa rồi?” Bác sĩ Dương ngẩn ra.

Sao ông ta lại cảm thấy vợ mình làm việc nhanh như vậy, giống như tất cả đều nằm trong tính toán của bà ta?

Cho dù bà ta có thông minh thế nào thì cũng không đến mức có thể biết trước, nhìn thấu tất cả như vậy chứ?

Có phải là bà ta có chuyện gì đang giấu mình không?

Đương nhiên bà Dương biết ông ta đang nghi ngờ cái gì, nhưng lúc này không kịp nói kĩ với ông ta, chỉ đẩy ông ta đi về phía trước, “Bây giờ không phải là lúc hỏi cái này, mau đi thôi! Nếu không người của chủ tịch đến thì con gái chúng ta sẽ thành trẻ mồ côi không cha không mẹ đấy!”

Nhắc đến con gái, cuối cùng bác sĩ Dương không lề mề nữa, một tay cầm hành lý, một tay dắt tay vợ, cùng bước nhanh ra ngoài.

Chỉ có điều, hai người mới vừa tới cửa đã nghe thấy hai tiếng phanh xe chói tai vang lên bên ngoài.

Hai người lập tức giống như đóng băng đứng ở cửa, lông tơ trên người dựng hết lên.

“Bọn họ tới rồi, nhất định là bọn họ tới rồi!” Bà Dương phản ứng lại đầu tiên, kéo tay chồng mình đi ra cửa sau, “Mau, chúng ta đi lối cửa sau!”

“Được!”

Chương 1448.3CƯỚP NGƯỜI NGAY TRƯỚC MẶT MỌI NGƯỜI - QUÁ NGANG NGƯỢC!

Lúc này cuối cùng bác sĩ Dương đã hoàn toàn hiểu rồi.

Quả nhiên vợ mình nói không sai, Hoắc Khải Lãng nói chuyện dặn mình bảo trọng chỉ là đang kéo dài thời gian thôi.

Chẳng trách vừa rồi ông ta hỏi mình năm lần bảy lượt.

Thật ra, nếu muốn rời khỏi nhà họ Hoắc thì chỉ có con đường chết.

Sau khi hiểu sự thật như vậy, bác sĩ Dương thấy vợ mình rõ ràng có thể che giấu tình hình, nhân cơ hội một mình dẫn con gái chạy trốn. Nhưng bà ta không làm thế, bà ta lựa chọn cùng mình rời đi.

Ông ta lập tức ý thức được mình là đàn ông, nắm chặt lấy tay vợ mình, dẫn bà ta nhanh chóng chạy ra cửa sau.

Ầm...

Tiếng đạp cửa mạnh mẽ vang lên, bác sĩ Dương lập tức dắt vợ mình ngồi xổm xuống, khó khăn lắm mới tránh được tầm mắt của mấy người kia.

Đám người vừa xông vào không hề phát hiện ra đôi vợ chồng trốn sau tủ, mà chạy thẳng lên phòng ngủ trên tầng hai.

Hai vợ chồng bác sĩ Dương nhân cơ hội này, lặng lẽ nhấc vali lên, cẩn thận khom người rời đi.

Khi những người kia vẫn còn trong phòng sách và phòng ngủ, hai người bọn họ đã đi tới cửa sau.

Khó khăn lắm mới thở phào một hơi, còn chưa hoàn toàn thả lỏng, ai ngờ bà Dương không chú ý va cái vali vào khung cửa, phát ra một tiếng vang.

Vẻ mặt hai vợ chồng cứng đờ, lòng thầm cầu nguyện đám người trong nhà đừng nghe thấy.

Nhưng trời không chiều lòng người, trên tầng hai vang lên tiếng hô: “Bọn họ ở đó!”

Sắc mặt hai vợ chồng trở nên tái mét.

“Đi mau!” Bác sĩ Dương quyết đoán kéo vợ, ném cái vali lại chạy ra ngoài.

Người trên tầng hai nghe thấy tiếng lập tức chạy ra ngoài, bước nhanh xuống tầng đuổi ra cửa sau.

Lúc sắp đến cửa sau, gã thuộc hạ cầm đầu ngăn một tên thuộc hạ trong đó lại, vội vàng giục: “Mày đi lái xe đuổi theo bọn họ!”

Tên kia gật đầu, chạy ra cửa chính. Ba tên còn lại thì chạy ra cửa sau.

Chương 1448.4CƯỚP NGƯỜI NGAY TRƯỚC MẶT MỌI NGƯỜI - QUÁ NGANG NGƯỢC!

“Mau, mau đến chỗ nhiều người đi, bọn họ sẽ không dám nổ súng!” Bác sĩ Dương kéo vợ chạy ra bên ngoài.

“Không, không được, chúng ta phải đi ra cửa sau.” Bà Dương ngăn lại.

“Cửa sau? Ở đó không có bảo vệ, bọn chúng sẽ càng không kiêng kị bắn chúng ta!” Hiển nhiên bác sĩ Dương rất không tán thành đề nghị của vợ mình.

“Ông cứ nghe tôi đi, sẽ không sai đâu!” Bà Dương rất cương quyết kéo ông ta xuyên qua rừng cây nhỏ của biệt thự, đi về cửa sau khu.

“Đúng là tự tìm cái chết, lại đi đến cửa sau không có ai!” Gã đàn ông cầm đầu ở sau lưng thấy hướng bọn họ chạy lập tức cười lạnh, dứt khoát không rút súng nữa mà bước nhanh đuổi theo.

Dù sao vợ chồng bác sĩ Dương cũng không bằng đám vệ sĩ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp này, mới chạy đến cửa sau của khu đã bị tên thuộc hạ vượt qua kia kéo lấy.

Bác sĩ Dương lúc này đã đuối sức và ngã xuống. Tuy vậy, ông ta vẫn cố buông tay đẩy vợ, “Mau, đi mau!”

“Đi? Ông tưởng các người đi được à?” Tên thuộc hạ kia cười châm biếm, bảo tên thuộc hạ sau lưng bước nhanh về phía trước lôi bà Dương lại.

“Các người... sao các người có thể nói không giữ lời... rõ ràng chủ tịch đã đồng ý cho tôi đi rồi...” Bác sĩ Dương run rẩy kháng nghị.

“Đúng vậy, là đồng ý để cho ông đi, chỉ có điều con đường kia không giống con đường ông nghĩ mà thôi.” Tên thuộc hạ nhếch mép cười nói.

“Các... các... các người làm như vậy... còn... còn có pháp luật nữa không...”

“Pháp luật?” Một tên phá lên cười khiến ba tên xung quanh cũng cười theo.

“Đợi lát nữa ông đi nói pháp luật với Diêm Vương đi.” Cười xong, gã lấy dao ra chuẩn bị kết liễu hai người.

“Đợi đã!” Bác sĩ Dương vội vàng hô: “Có thể
thả vợ tôi đi không, bà ấy... bà ấy vô tội... bà ấy không biết gì cả...”

“Ông xã...” Bà Dương vô cùng cảm động.

“Xin lỗi, phía trên ra lệnh là không giữ lại ai. Vợ chồng hai người trên đường xuống hoàng tuyền có bạn không phải tốt hơn sao?” Tên thuộc hạ lại giơ dao lên, lúc đang định đâm mạnh vào bác sĩ Dương thì nghe thấy chỗ cổng sau đột nhiên vang lên tiếng động cơ ô tô.

Chương 1448.5CƯỚP NGƯỜI NGAY TRƯỚC MẶT MỌI NGƯỜI - QUÁ NGANG NGƯỢC!

Đoàng! Tiếng xe còn chưa dừng lại, một tiếng súng đã vang lên bên trong xe.

Sau đó con dao trên tay gã kia bị bắn rơi xuống.

Đám thuộc hạ kia kinh hãi, còn chưa kịp có phản ứng gì đã thấy cái xe cua một vòng đẹp mắt.

Bọn chúng theo bản năng lui về phía sau mấy bước.

Lúc này chiếc xe dừng lại ngay trước mặt hai vợ chồng bác sĩ Dương.

“Cạch” một tiếng, cửa xe tự động mở ra.

“Lên xe!” Người bên trong xe thấp giọng quát.

Bác sĩ Dương thấy người bên trong xe đội cái mũ bóng chày màu đen, đeo một cái khẩu trang đen, cả khuôn mặt gần như hoàn toàn bị bao trùm, giọng cũng khó phân biệt trai gái, sợ người này giống đám thuộc hạ bên cạnh đều muốn tới giết ông ta nên ngập ngừng không dám nhúc nhích.

Còn bà Dương bên cạnh lập tức kéo bác sĩ Dương lên trèo vào trong xe.

Cửa xe vừa mới đóng lại, xe lập tức cua một góc chín mươi độ, đi đôi với tiếng động cơ cùng tiếng bánh xe ma sát với mặt đất, chiếc xe lái thẳng ra ngoài cổng sau.

Tên thuộc hạ cầm đầu hít khói xong mới hoàn hồn lại.

“Mẹ kiếp! Chúng mày còn đứng đực ra đó làm gì! Còn không mau đuổi theo cho tao!” Tên thuộc hạ cầm đầu đá hai tên đàn em vẫn đứng đực ra bên cạnh.

“A a a, em đi lái xe.” Tên đàn em bị đạp tỉnh vội vàng chạy vòng về phía trước, lúc này vừa vặn gặp tên thuộc hạ vừa bị sai đi lái xe vòng từ trước cửa tới.

Ba tên còn lại vội vàng lên xe, tên thuộc hạ ngồi ở ghế phụ tức giận nói với người bên cạnh: “Bị cướp mất người rồi, mau đuổi theo! Là một chiếc xe thương vụ màu đen, biển số xe có đuôi là Z65, rẽ trái theo đường xe chạy!”

Tên thuộc hạ bên cạnh vội vàng đạp chân ga, xe lập tức lao như bay.

Mà lúc này, vợ chồng bác sĩ Dương sống sót sau tai nạn vẫn đang kinh hãi.

Thỉnh thoảng bác sĩ Dương lại nhìn ra sau, đề phòng đám người kia đuổi theo, nhưng đợi khoảng một phút cũng không thấy phía sau có xe đuổi tới, lúc này mới thư thái hơn một chút.

“Không biết là ai cứu tôi và vợ tôi, có tiện để lại tên không? Sau này cũng tiện cho chúng tôi báo đáp.” Bác sĩ Dương tạm thời an toàn không muốn vừa trốn được ổ sói lại vào miệng cọp, rất cẩn thận hỏi thăm người thần bí cứu mạng bọn họ.

“Ông còn nhìn tôi nữa, tôi sẽ ném ông xuống biển cho cá mập ăn thịt đấy.” Người ngồi trên ghế lái nhìn thẳng về phía trước, giọng nói lạnh lùng truyền qua khẩu trang khiến bác sĩ Dương sợ rúm người, không còn suy nghĩ muốn nhìn trộm mặt mũi thật của người đó nữa.

Ông ta cúi đầu, nói liên tục: “Không dám, không dám...”

Bà Dương ở bên cạnh kéo ông ta lại, miễn cưỡng cười hòa giải, “Ngại quá, chồng tôi bị sợ quá nên nói linh tinh, không có ý mạo phạm.”

Người thần bí ngồi ở phía trước không hề đáp lời, chỉ thấp giọng lạnh lùng nói: “Dưới ghế của hai người có một cái túi nhỏ, bên trong có thân phận mới và vé tàu của hai người, cùng một tờ chi phiếu hai triệu tệ.”

Bà Dương làm theo chỉ thị của người thần bí kia, quả nhiên có đủ những thứ mình cần. Bà ta lập tức thở phào một hơi, nắm chặt những thứ đó, kích động nói: “Cảm ơn, cảm ơn! Tôi còn tưởng vừa nãy chết chắc rồi chứ.”

“Nếu đã là giao hẹn, đương nhiên sẽ không mặc kệ hai người rồi.” Người thần bí ngồi trên ghế lái vẫn nói như thường.

Bà Dương không ngừng gật đầu. Cảm giác từ địa ngục lại bay đến thiên đường này khiến bà ta thấy không chân thực, “Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn...”

Chương 1448.6CƯỚP NGƯỜI NGAY TRƯỚC MẶT MỌI NGƯỜI - QUÁ NGANG NGƯỢC!

Bác sĩ Dương ngồi ở bên cạnh nghe được đoạn đối thoại này, lại thấy thân phận mới và một tờ chi phiếu lớn như vậy thì cau mày hỏi: “Giao hẹn gì? Rốt cuộc bà đã giấu tôi làm cái gì?”

Nếu như vừa rồi ông ta còn tưởng là ông trời mở mắt, có anh hùng từ trên trời rơi xuống cứu mình thì bây giờ, ít nhiều ông ta đã hiểu.

Chẳng trách vừa nãy bà ta khăng khăng bảo mình đi cổng sau, hóa ra bà ta đã sớm biết có người sẽ đến cứu bọn họ.

Chẳng trách mình mới vừa từ chức xong, bà ta đã kéo mình chạy, thậm chí ngay cả trường của con gái cũng đã làm xong thủ tục nghỉ học từ trước.

Chẳng trách rạng sáng nay bà ta phân tích đủ thứ, khuyến khích mình giao báo cáo ra.

Chẳng lẽ, vợ ông ta luôn là người của Tam thiếu?

Nếu không tại sao bà ta phải giúp Tam thiếu như vậy?

Bà Dương thấy trước mặt có người thì không dám giải thích nhiều, qua loa với ông ta: “Ông đừng quan tâm nữa, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này.”

“Vậy lúc nào mới là lúc nói chuyện này? Bà dọa tôi xoay mòng mòng hết cả lên!” Bác sĩ Dương cảm thấy bị lừa dối nên rất tức giận.

Bà Dương không ngờ mình hao tâm tổn trí như vậy, còn cùng ông ta đi đến bờ sinh tử một lần, không chỉ không được cảm kích mà còn bị trách mắng.

Bà Dương tủi thân, cũng rất tức giận nói: “Tôi dọa ông? Nếu không nhờ tôi thì con dao vừa nãy đã cắm vào cổ ông rồi!”

“Nhưng là do bà bảo tôi từ chức mới chọc giận chủ tịch!”

Bà Dương cười lạnh, “Cho xin đi, cho dù ông không từ chức, sớm muộn gì ông cũng sẽ bị chủ tịch giết chết!”

“Bà!”

Hai vợ chồng ngồi ở phía sau không ngừng cãi nhau, người thần bí ngồi phía trước nghe tiếng ồn ào sau lưng, giọng lạnh như băng: “Còn nói nhảm một câu nữa, tôi sẽ ném hai người cho cái xe phía sau đấy.”

Trong nháy mắt, hai người sau lưng mím chặt môi lại, im lặng ngồi yên.

Nhưng sau đó, bác sĩ Dương quay phắt đầu lại nhìn, thấy ngay phía sau có một chiếc xe đang bám chặt theo bọn họ.

“Đó... đó... đó là... xe của bọn chúng à?” Bác sĩ Dương không tin nổi khẽ hô lên, khiến bà Dương cũng quay đầu lại nhìn.

“Trời! Sao tốc độ của bọn chúng lại nhanh như vậy?!” Lúc nhìn thấy người trong cái xe phía sau, trái tim vốn mới vừa buông xuống của bà Dương lập tức nảy lên tận cổ họng, “Làm thế nào, chúng ta phải làm thế nào đây!”

“Im miệng!”

Người thần bí nhìn qua kính chiếu hậu, thấy chiếc xe sau lưng bám sát không buông, đôi mắt lạnh lẽo lập tức khẽ híp lại, lại tăng thêm sức dưới chân, xoay mạnh vô lăng, lập tức vượt qua cái xe trước mặt.

Đang là giờ cao điểm buổi sáng nên lưu lượng xe cộ cao, chiếc xe màu đen không bắt mắt kia đang nhanh chóng thay đổi đường đi tới phía trước.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện