Cô lái xe ra khỏi cửa, sau đó bật đèn, chậm rãi đi vào dòng xe cộ đến lúc hoàn toàn biến mất.
Giờ cao điểm buổi sáng đã qua, trên đường không còn đông đúc như buổi sáng nữa, Nhiếp Nhiên lái xe với tốc độ bình thường định về công ty gặp Hoắc Hoành, nhân lúc đèn đỏ, cô bật đài phát thanh trên xe lên, nghe âm nhạc bên trong, lẳng lặng chờ đợi.
“Tin tức giao thông. Sáng sớm hôm nay vào giờ cao điểm, trên đường vành đai phía Tây xảy ra một vụ va chạm xe liên hoàn. Nguyên nhân là do một chiếc xe con màu trắng đang trong quá trình di chuyển không cẩn thận đã đâm vào cột đèn đường, khiến xe cộ phía sau không kịp phanh lại, sáu chiếc xe liên tiếp đâm vào nhau.”
Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên, nghĩ đến người tài xế vừa rồi hỏi thăm mười tám đời tổ tông đám thuộc hạ của chú Trần.
Mặc dù cô lái xe ở phía trước nhưng ít nhiều vẫn nghe được những lời chửi bới sau lưng.
“Nguyên nhân dẫn đến tình trạng này vẫn còn đang trong quá trình điều tra, bây giờ đường vành đai 2 vẫn còn đang tắc. Bộ Giao thông đã phái nhiều cảnh sát tiến hành chỉ huy hiện trường, mong các tài xế đang chuẩn bị đi đường vành đai 2 chú ý. Để có thể nhanh chóng khôi phục giao thông thuận lợi, hy vọng mọi người cố gắng đi đường vòng phía Tây, tránh ùn tắc giao thông.”
Sau khi nghe thấy tin tức y hệt một lần nữa, Nhiếp Nhiên dứt khoát tắt đi.
Bên trong xe yên tĩnh lại.
Xe lăn bánh khoảng nửa tiếng trên đường thì đến hầm để xe của Hoắc thị.
Đỗ xe xong, Nhiếp Nhiên đi thang máy riêng lên thẳng phòng làm việc của Hoắc Hoành.
“Đing” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Lúc này, nhân viên bên ngoài phòng làm việc của Hoắc Hoành đều đang bận rộn đánh máy.
Lúc nhìn thấy Nhiếp Nhiên đi từ thang máy riêng của Nhị thiếu ra, mọi người đã không còn thấy lạ nữa.
Cô gái này đối với Nhị thiếu mà nói, là một sự tồn tại đặc biệt.
Đương nhiên, đối với bọn họ mà nói lại là một sự tồn tại đáng sợ.
Từ lần thầm thì trước mặt cô, đám người kia không dám đối mặt với cô nữa. Vốn đã ôm tâm lý bị Nhị thiếu sa thải thì lại phát hiện cô không mách lẻo.
Điều này khiến bọn họ càng sợ hãi trong lòng, không biết cô có lòng tốt tha cho đám người bọn họ một lần, hay là bắt lấy cái thóp này tiện đến lúc đó trị bọn họ.
Vì vậy, mỗi lần thấy cô, đám người kia đều cúi đầu.
Dần dà, những người khác thấy mấy nhân viên lâu năm này đều khép nép trước mặt cô gái này thì đành phải giữ chặt đuôi bắt đầu làm người.
Cứ như vậy, Nhiếp Nhiên chưa làm gì đã được nhân viên trong công ty cung kính với mình như với Hoắc Hoành.
Hoắc Hoành cũng không có phản ứng gì, thậm chí còn mơ hồ rất hài lòng. Còn những thành viên ban giám đốc kia thì lại không hiểu gì.
Mỗi lần đám người kia cúi đầu cung kính với Nhiếp Nhiên, ánh mắt đám thành viên ban giám đốc nhìn Nhiếp Nhiên lại sâu xa và phòng bị hơn mấy phần.
Chương 1450.2MẠNG CỦA ANH CŨNG RẤT QUAN TRỌNG - MỘT CÁI CỚ HAYĐi từ trong thang máy ra, Nhiếp Nhiên đút hai tay trong túi, đi tới phòng làm việc của Hoắc Hoành, sau đó đẩy cửa phòng làm việc ra đi vào. Ngay cả động tác gõ cửa cũng không có.
Thái độ kiêu ngạo như vậy làm cho người trong phòng làm việc đồng loạt hít một hơi.
Thế này... thế này... thế này thế này... thế này đúng là quá ngang ngược rồi!
Cho dù Nhị thiếu có khoan dung thế nào thì cũng sẽ không khoan dung đến mức này chứ?
Nhưng mãi cũng không thấy người ở bên trong đi ra, nhân viên ở khu làm việc công cộng nhỏ giọng thầm thì một lần nữa.
“Thật ngang ngược, lần đầu tiên tôi thấy có thuộc hạ như vậy.”
“Đúng vậy, đám thành viên ban giám đốc kia cũng sẽ không làm như vậy.”
“Mấy người biết cái gì? Già néo thì đứt dây, được coi trọng quá sẽ sớm bị đào thải thôi, mấy người chưa học cái này à?”
“Cô nói là... Nhị thiếu sắp...”
Nhân viên nam ở bên cạnh đang vùi đầu làm việc vừa nghe thấy bọn họ lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, lập tức suỵt một tiếng: “Các cô sợ cô ta nghe chưa đủ đúng không? Muốn để cô ta nói chuyện trước đó cho Nhị thiếu à? Đến lúc đó người bị đuổi không phải cô ta, mà là chúng ta đấy!”
Tiếng cảnh cáo của anh ta khiến đám người kia lập tức thu lại tâm lý buôn chuyện, ai cũng chia ra vùi đầu vào công việc.
So với bên ngoài xì xào bàn tán nhỏ giọng thảo luận, trong phòng làm việc của Hoắc Hoành yên tĩnh hơn nhiều.
Hoắc Hoành thấy Nhiếp Nhiên đẩy cửa vào, sắc mặt căng thẳng thả lỏng ra. Anh cẩn thận quan sát cô từ trên xuống dưới, trong giọng nói còn mang chút căng thẳng: “Em vẫn ổn chứ?”
“Anh nói xem?” Nhiếp Nhiên đi tới. Trong phòng làm việc có máy sưởi, cô liền cởi áo khoác ngoài ra, để lộ chiếc áo thun màu xám.
Hoắc Hoành xác định trên quần áo cô sạch sẽ, không có bất cứ vết máu nào, cuối cùng mới yên tâm.
Cô gái này làm việc thật sự khiến người ta lo lắng.
Vốn dĩ anh định tự đi, ai ngờ cô gái này đã sớm phát hiện ra ý đồ của mình, hơn nữa thầm cảnh cáo, ra lệnh cho mình ở nhà.
Nói là ngộ nhỡ bị phát hiện sẽ không hay.
Bị cô vừa đấm vừa xoa, anh chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý. Đồng thời anh cũng bắt cô bảo đảm với mình tuyệt đối sẽ không bị thương, hơn nữa phải mặc một bộ quần áo màu nhạt để chứng cứ, lúc này hai bên mới thỏa hiệp đồng ý với nhau.
Nhiếp Nhiên ném áo khoác lên sofa, sau đó dựa vào sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong thời tiết lạnh như thế này mà cô thức trông anh cả đêm, bữa sáng chưa ăn đã đi cứu người, thật sự vừa mệt vừa đói.
Đợi lát nữa đến trưa phải ăn nhiều một chút mới được.
Chương 1450.3MẠNG CỦA ANH CŨNG RẤT QUAN TRỌNG - MỘT CÁI CỚ HAYLúc cô đang muốn nhắm mắt ngủ thì nghe thấy hình như Hoắc Hoành đang nói với người ở đầu kia điện thoại: “Mang đồ vào đây.”
Ban đầu Nhiếp Nhiên tưởng là Hoắc Hoành bảo thư ký cầm tài liệu gì vào. Nhưng khi cửa vừa mở ra, mùi thức ăn truyền tới, cô mở mắt ra.
Hoắc Hoành ở sau bàn làm việc thấy Nhiếp Nhiên sáng mắt nhìn chằm chằm đồ trên tay thư ký thì cong khóe miệng lên.
Hóa ra cũng là một cô nhóc ham ăn.
Thư ký đặt đồ ăn lên trên bàn rồi rời khỏi phòng làm việc.
Trước khi đi cô ta nhìn Nhiếp Nhiên đang ngồi ngẩn ra trên sofa, lại nhớ tới cuộc thảo luận của đám nhân viên bên ngoài phòng làm việc vừa rồi, càng cảm thấy cuộc sống tươi đẹp của cô gái này sắp chấm dứt rồi.
Từ trước đến giờ giác quan của Nhiếp Nhiên luôn nhạy bén, cho dù ánh mắt dừng lại trên bàn đồ ăn nhưng vẫn cảm nhận được một đôi mắt đang cố ý nhìn mình.
Cô lập tức nhìn thư ký trước cửa, trong con ngươi khẽ híp lại mang theo sự lạnh lùng khiến tim thư ký kia đập mạnh, vội vàng cúi đầu bước nhanh đi ra ngoài.
Đến khi cửa được đóng lại, Nhiếp Nhiên mới thu hồi tầm mắt.
“Qua đây.” Hoắc Hoành vẫy cô.
Nhiếp Nhiên cau mày, đứng lên đi về phía sau.
“Của em.” Anh khẽ đẩy khay đồ ăn trên bàn làm việc qua chỗ cô.
Nhiếp Nhiên chưa bao giờ chạm đến đồ ăn người khác bê tới, ban đầu lúc mới trùng sinh và thực hiện nhiệm vụ nằm vùng, cô cẩn thận đến nỗi cùng Hoắc Hoành đến tiệc rượu mà cũng không ăn một miếng.
Bây giờ...
“Sợ có vấn đề à?” Hình như Hoắc Hoành nhìn thấu sự do dự của cô.
Khoảng thời gian này ngày nào anh cũng âm thầm chú ý việc ăn uống của Nhiếp Nhiên, muốn biết cô có sở thích gì đặc biệt với đồ ăn không.
Mặc dù anh biết làm lính sẽ không có quá nhiều sở thích, đặc biệt là những binh chủng ưu tú kia, cái gì bọn họ cũng phải ăn, cái gì cũng ăn được, cái gì cũng dám ăn.
Nhưng anh vẫn muốn biết sở thích của cô.
Rồi anh phát hiện Nhiếp Nhiên không khác anh cho lắm, cái gì cũng ăn, nhưng không ăn nhiều cái gì cả.
Chỉ vì ở trong hoàn cảnh này, một khi bị người khác bắt được sở thích thì cũng có nghĩa là có điểm yếu.
Nhưng tính cảnh giác này của anh là được bồi dưỡng sau khi vào nhà họ Hoắc.
Còn cô thì sao?
Tại sao cô lại có tính cảnh giác gần như theo bản năng thế này?
Không chỉ như vậy, mấy ngày trước đám chú bác muốn cùng mình mở tiệc ăn mừng, A Lạc bê đồ ăn lên cho cô, đến khi bữa tiệc kết thúc, anh lên tầng thì thấy những đồ ăn kia hoàn toàn chưa được sờ tới.
Mấy lần như vậy, anh phát hiện chỉ cần đồ ăn đã qua tay người khác, đặc biệt là đám người A Lạc, chú Trần thì cô tuyệt đối sẽ không chạm vào dù chỉ một miếng.
Thỉnh thoảng thật sự không có cách nào tránh được, cô mới gắp mấy miếng, nhưng cũng cực kì ít.
Chương 1450.4MẠNG CỦA ANH CŨNG RẤT QUAN TRỌNG - MỘT CÁI CỚ HAYHoắc Hoành biết sự phòng bị của cô vô cùng lớn, vì vậy lấy lại khay đồ ăn, không nói nhiều mà gắp một cái bánh bao nhỏ trong bát cho vào miệng.
Hoắc Hoành ăn gì từ trước đến giờ đều rất chậm rãi, nhưng tốc độ lần này rất nhanh, chỉ một lát đã nuốt xuống.
Nhiếp Nhiên vẫn do dự, không ngờ Hoắc Hoành sẽ làm như vậy để chứng minh đồ ăn trong bát kia không có vấn đề.
Cô thấy Hoắc Hoành lại đẩy tới trước mặt mình lần nữa thì hơi cau mày lại.
“Lần sau đừng làm như vậy.” Cô nhận lấy đôi đũa rồi ngồi xuống đối diện anh ăn.
“Em đừng nghĩ nhiều. Anh không có ý gì khác, anh chỉ là...”
Hoắc Hoành sợ cách làm của mình bị cô hiểu lầm, lại không biết giải thích thế nào để cho cô có thể hiểu nên nói chuyện hơi hỗn loạn.
Nhiếp Nhiên thấy anh căng thẳng luống cuống chỉ cảm thấy buồn cười.
Mình có tâm trạng gì quan trọng với anh thế sao?
Cô thấy trước kia khi Hoắc Chử cướp mất chức vụ Hoắc tổng của anh, cũng không thấy anh có phản ứng lớn như vậy.
Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng nắm bàn tay rộng lớn ấm áp đối diện, cười khẽ rồi nói: “Anh đừng nghĩ nhiều, em chỉ cảm thấy mạng của anh cũng rất quan trọng, không cần phải làm như vậy.”
Vừa rồi cô do dự chỉ là theo thói quen mà thôi.
Cho dù trong lòng biết Hoắc Hoành và cô là chiến hữu cùng một chiến hào, đồ ăn anh gọi cho cô sẽ không có vấn đề, nhưng cái thói quen này vẫn không thay đổi được.
Đây là sự cảnh giác cô duy trì mười mấy năm trong kiếp trước, sẽ không bởi vì Hoắc Hoành là gì của cô mà dễ dàng thay đổi.
Được bàn tay nhỏ bé hơi lạnh kia nắm lấy, lúc này anh mới thôi suy nghĩ linh tinh.
Anh từ bị động hóa chủ động, nắm lấy tay Nhiếp Nhiên, dịu dàng cười nói: “Vì em, anh sẵn lòng.”
Nhiếp Nhiên đang gắp đồ ăn hơi khựng lại, ngước mắt lên nhìn anh một cái, bình thản nói: “Lời này hình như không thích hợp nói trong trường hợp này.”
Sau đó cô rút tay lại.
Hoắc Hoành ngẩn người, đột nhiên đáy mắt sáng lên, ý cười ở khóe
miệng không sao ngừng được, “Ừm, nên nói ở lúc kết hôn.”
Vốn chỉ muốn nhắc nhở anh trong phòng làm việc nói như vậy dễ khiến người bên ngoài nghe thấy, không ngờ cái tên này lại hiểu lầm đến mức này.
Cô lại tiếp tục khôi phục như bình thường, gắp một cái bánh bao nhỏ lên ăn.
Hoắc Hoành thấy cô cúi đầu tự nhiên ăn thì không nói thêm gì nữa mà bắt đầu làm việc.
Sáng nay bởi vì lo cho an nguy của Nhiếp Nhiên mà anh không thể nào bình tĩnh được, dứt khoát đặt công việc sang bên cạnh, chờ cô trở lại.
Nhưng đúng lúc anh đang chuẩn bị bắt đầu làm việc, Nhiếp Nhiên lại đột nhiên lên tiếng, “Lúc nào Đạt Khôn đến?”
“Ừm, còn ba ngày nữa.”
Nhiếp Nhiên nhíu mày, “Ba ngày? Có kịp không?”
Với năng lực của Hoắc Chử bây giờ, liệu ba ngày có kịp không?
Hoắc Hoành dừng bút lại, ngẩng đầu lên cười nói: “Không sao, hắn đến cũng sẽ không làm trở ngại kế hoạch này.”
“Anh chắc chứ?”
Đạt Khôn tới vì mục đích giao dịch, một khi Hoắc Hoành và Đạt Khôn giao dịch thành công thì còn chuyện gì của Hoắc Chử nữa?
“Hắn tới, anh sẽ dẫn hắn đi dạo khắp nơi.” Hình như là nhìn thấu nghi ngờ trong lòng Nhiếp Nhiên, Hoắc Hoành uyển chuyển nói.
Chưa chắc vừa bắt đầu đã trực tiếp để cho Hoắc Chử nhúng tay vào.
Cho nên trước khi Hoắc Chử chưa cắn câu, anh sẽ kéo dài mãi tới khi hắn cắn câu mới thôi.
Nhiếp Nhiên cười, tiếp tục cúi đầu ăn.
Chương 1450.5MẠNG CỦA ANH CŨNG RẤT QUAN TRỌNG - MỘT CÁI CỚ HAYLúc này, Hoắc Chử đang ngồi ở trong phòng làm việc ở Hoắc thị, hắn căng thẳng nhìn chằm chằm điện thoại.
Tám giờ sáng nay, sau khi nhận được email của bác sĩ Dương, hắn đã vội vã mở ra xem.
Sau khi nhìn thấy các loại thuốc được phân tích bên trong báo cáo, hắn có dự cảm đây không thể nào là thuốc an thần dùng để hạ sốt được.
Để kiểm chứng nghi ngờ của mình, Hoắc Chử đã gửi báo cáo này đi cho người của hắn giám định.
Nửa tiếng sau, cuối cùng màn hình điện thoại cũng sáng lên.
Hoắc Chử vội vàng bắt máy, người ở đầu kia điện thoại cung kính nói: “Hoắc tổng, tôi tra được thuốc trong này là thuốc an thần với hàm lượng lớn, hơn nữa tôi xem rồi, trong đó có mấy loại chuyên dùng để làm thuốc giải cho người nghiện ma túy dùng lúc lên cơn nghiện, hơn nữa lượng thuốc vô cùng lớn.”
Lên cơn nghiện ma túy?
Hoắc Chử nhướng mày, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, “Anh chắc chắn chứ?”
“Vâng, tôi có thể chắc chắn trăm phần trăm, những thứ thuốc này là dùng cho người cai nghiện, hơn nữa người nghiện ma túy vô cùng nặng mới dùng lượng như vậy.”
Hoắc Chử nghiêm mặt, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới trả lời: “Được, tôi biết rồi.”
Sau đó, hắn cúp điện thoại, trầm tư tính toán.
Một lúc sau, hắn lại cầm điện thoại lên, nhanh chóng bấm một dãy số, vừa kết nối, hắn đã lạnh giọng ra lệnh: “Đi tra cho tôi, lúc Hoắc Hoành ở thành phố W, ngoại trừ việc suýt bị đưa đi thì còn xảy ra chuyện gì nữa.”
“Vâng.”
Khi đó Hoắc Hoành xảy ra chuyện ở thành phố W, người của hắn đã báo cáo ngay cho hắn biết.
Ban đầu hắn cũng không để tâm mấy. Nhưng sau khi Hoắc Hoành trở về lại liên tục đi viện, tính tình cáu gắt, biểu hiện kỳ lạ nên hắn mới đi điều tra.
Không ngờ lại lôi ra được chuyện kinh khủng này.
Thuốc dùng để cai nghiện ma túy ư?
Nếu như chuyện này là thật, những kế hoạch sau đó của hắn chắc không dùng đến nữa rồi.
Bởi vì người này đã là một kẻ bỏ đi.
Cả ngày hôm đó tâm trạng Hoắc Chử rất tốt, ngay cả nhân viên của hắn cũng cảm thấy ông chủ nhà mình hơi khang khác.
Lúc họp, Hoắc Chử nói một số chuyện liên quan tới công ty đầu năm sau, Hoắc Khải Lãng ngồi trên cùng không bỏ sót bất kì một biểu cảm nào trên mặt hắn.
Sau khi tan họp, Hoắc Chử lại cùng Hoắc Khải Lãng đến phòng làm việc của chủ tịch, nộp mấy phần tài liệu quan trọng lên.
Hoắc Khải Lãng ngồi tại chỗ lật xem mấy bản hợp đồng rồi vô tình nói: “Hình như hôm nay tâm trạng con không tệ?”
Nụ cười ở khóe miệng Hoắc Chử cứng đờ, sau đó cười ha ha nói: “Có lẽ là do sắp đến cuối năm rồi.”
Bây giờ vẫn chưa tra rõ mọi chuyện, hắn vẫn không thể liều lĩnh nói chuyện này ra, cho nên chỉ có thể nói đùa với Hoắc Khải Lãng mấy câu.
“Vậy sao?”
Hoắc Chử gật đầu cười.
Bên trong phòng làm việc yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng Hoắc Khải Lãng lật giấy tờ.
Chờ Hoắc Khải Lãng phê duyệt tài liệu xong, hắn mang tài liệu rời khỏi phòng làm việc.
Chương 1450.6MẠNG CỦA ANH CŨNG RẤT QUAN TRỌNG - MỘT CÁI CỚ HAY“Đám người kia nói sau khi vợ chồng bác sĩ Dương xuống thuyền đã không thấy đâu nữa.” Lúc này, chú Trần đi sát qua Hoắc Chử từ ngoài cửa vào, đi tới bên cạnh Hoắc Khải Lãng, nhẹ giọng nói.
Hoắc Khải Lãng xua tay, “Không cần tìm nữa.”
“Không cần tìm nữa?” Chú Trần kinh ngạc hỏi.
Hoắc Khải Lãng chỉ cửa, “Chú không thấy hôm nay tâm trạng nó rất tốt à? Có lẽ là đã lấy được thứ nó muốn rồi, còn người đương nhiên cũng không cần phải tìm nữa.”
Chú Trần khẽ nhíu mày.
Ý của đại ca là Hoắc Chử đã giải quyết vợ chồng bác sĩ Dương rồi à?
“Bây giờ tôi chỉ mong đợi xem rốt cuộc lúc nào nó sẽ diễn vở kịch này.” Hoắc Khải Lãng dựa vào ghế, đặt hai tay trên tay vịn, nếp nhăn do năm tháng để lại trên khóe mắt càng thêm sâu hơn.
Chú Trần cung kính đứng ở bên cạnh, không nói gì, chỉ cau mày, hiển nhiên là lo lắng vì chuyện sắp tới.
Hai ngày sau đó, trong nhà gió yên sóng lặng.
Hoắc Chử không hề lộ ra mặt, hằng ngày đi làm tan làm đúng giờ.
Cho đến ngày thứ hai lúc sắp tan làm, điện thoại của hắn vang lên.
“Thế nào rồi, tra được cái gì chưa?”
Người đầu kia lập tức nói: “Người của chúng ta tra được sau khi Nhị thiếu bị người đưa đi, Đạt Khôn đã lục soát toàn thành phố rồi đưa anh ta an toàn trở về. Nhưng sau đó hình như ở bên trong biệt thự xảy ra tranh chấp, Nhị thiếu vì thể hiện thành ý mà uống rượu chứa ma túy. Nghe nói lúc ấy trong cơ thể Nhị thiếu đã có một loại thuốc, hơn nữa thời gian bị bỏ thuốc cũng không ngắn, lại thêm một loại nữa nên hiệu lực của thuốc mới quá mạnh, suýt nữa bị sốc chết.”
Hoắc Chử nghe xong thì cười lạnh, “Ha, hắn đúng là không sợ chết, dám làm như vậy.”
Vì muốn cân bằng lực lượng với mình mà ngay cả mạng cũng dám liều. Xem ra mình thật sự đã ép hắn đến bước đường cùng rồi. Hoắc Chử thầm nghĩ.
“Chắc chắn nguồn tin tức là thật chứ?” Hắn hỏi.
“Hoàn toàn có thể chắc chắn.”
Lấy được câu trả lời khẳng định này, Hoắc Chử cười quỷ dị cúp điện thoại.
Tức là đêm hôm đó hắn ta nằm ở trên giường run rẩy không phải là lạnh, mà là vẫn chưa hoàn toàn áp chế được cơn nghiện.
Còn Diệp Nhiễm gây trở ngại hết lần này đến lần khác, thậm chí không ngại rút dao, cũng là do sợ người khác phát hiện ra bí mật này.
Càng nghĩ Hoắc Chử càng cảm thấy đúng.
“Trong thuốc hạ sốt chứa thành phần an thần?” Hoắc Chử nhớ lại chẩn đoán của bác sĩ Dương ngày đó, lạnh lùng cười, “Ha, đúng là cái cớ hay, suýt nữa thì bị lừa rồi.”
Có điều may mà hắn thông minh, phát giác ra sự khác thường của Hoắc Hoành, lấy được phần báo cáo này, hơn nữa biết được bí mật trong đó.
Ha ha, đúng là ông trời cũng giúp hắn.
Nếu Hoắc Hoành thật sự như vậy, nhất định Hoắc Khải Lãng sẽ giao con đường này cho mình quản lý.
Không chỉ như vậy, thậm chí ngay cả quyền thừa kế toàn bộ Hoắc thị cũng phải cho mình.
Nếu không, tìm một người nghiện đi làm không phải là hủy đi giang sơn của Hoắc thị à?
Nghĩ tới đây, Hoắc Chử khẽ cười, nhẹ giọng lẩm bẩm, “Hoắc Hoành, lần này xem ra mày thật sự xong đời rồi.”
Hoắc Chử ngồi ở trong phòng làm việc, vẻ mặt hiện lên sự xảo quyệt.
Chạng vạng, nắng chiều đã sớm biến mất, đường chân trời chậm rãi hiện lên tầng mây màu xám tro vừa dày vừa nặng.