Hai người ở bên trong phòng ăn sáng xong rồi gọi điện thoại cho A Lạc bảo hắn tới đón.
Mới năm phút ngắn ngủi, A Lạc đã xuất hiện ở cửa.
Hóa ra tối hôm qua hắn lái xe đưa Hoắc Chử về rồi lại quay lại, nhưng sợ Nhị thiếu đã ngủ rồi nên không dám quấy rầy, chỉ có thể ngủ trong một căn phòng bình thường trên tầng một đêm.
Bây giờ vừa nghe thấy có điện thoại thì lập tức chạy xuống.
Hắn thấy lúc này vẻ mặt Hoắc Hoành không có vấn đề gì quá lớn, cũng không nói gì nữa, im lặng đẩy anh tới thang máy, lên xe rồi tới công ty.
Một ngày làm việc bận rộn lại tiếp tục, Nhiếp Nhiên vẫn ngồi ở trên cái sofa nhỏ đó cả ngày.
Sau đó, cô cùng Hoắc Hoành trở lại nhà họ Hoắc.
Lúc này đám chú bác nhà họ Hoắc đều ngồi ở bên trong phòng khách, trò chuyện với Hoắc Khải Lãng.
Hoắc Chử cũng ở đó.
Nhiếp Nhiên cười lạnh trong lòng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Hoắc Hoành, đúng là một vở kịch lớn.
Nhiếp Nhiên cùng Hoắc Hoành đi vào bên trong, Hoắc Chử tinh mắt đứng lên khỏi sofa, hỏi Hoắc Hoành: “Anh Hai về rồi à? Tối hôm qua anh không có vấn đề gì chứ?”
Bên trong phòng khách lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn Hoắc Hoành.
Hoắc Khải Lãng ngồi ở chính giữa cũng trầm giọng hỏi, “Nghe nói hôm qua con không thoải mái nên nghỉ ngơi ở khách sạn?”
Hoắc Hoành được A Lạc đẩy tới, anh cười khẽ đáp: “Không có vấn đề gì quá lớn, chỉ là hơi mệt mỏi thôi.”
Hoắc Khải Lãng: “May mà hôm qua A Chử đến kịp thời, nếu không Khôn lão đại thấy con như vậy, chắc chắn sẽ không vui.”
Một câu trần thuật khiến mấy người đang ngồi lập tức đảo mắt.
Nghe ý ông ta là muốn nâng Hoắc Chử lên chức rồi.
Hoắc Chử được hời còn bày đặt cười lớn, xua tay nói: “Con chỉ là gặp may thôi, không ngờ mình lại có tác dụng.”
Dương Đại Dũng thẳng tính lập tức buột miệng khen ngợi: “A Chử làm tốt lắm.”
Kết quả bị Lý Đào bên cạnh lén huých một cái.
Khen A Chử ngay trước mặt A Hoành, muốn hai người bọn họ đánh nhau sao?!
Ở bước ngoặt này, hai anh em không thể đánh nhau, nếu đánh nhau thì vụ hợp tác làm ăn này nhất định sẽ phức tạp hơn rất nhiều.
Không ai muốn có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra với tiền cả.
Dương Đại Dũng lập tức hoàn hồn lại, cười ngại ngùng xoa dịu, “Ý chú là hai anh em các cháu cùng làm, chắc chắn sẽ làm rất tốt. Có một câu rất hay, anh em đồng lòng thì việc gì cũng dễ, không phải sao?”
Hoắc Chử cười gật đầu, “Chú Sáu nói không sai. Cháu và anh Hai cùng làm thì chắc chắn là đánh đâu thắng đó, không ai có thể địch lại.”
“Đúng thế. Hai anh em cùng làm nhất định sẽ mang đến một khoản thu nhập vô cùng khả quan cho Hoắc thị.” Lý Đào ở bên cạnh cười phụ họa.
Mấy người chú bác khác cũng liên tục gật đầu.
“Được rồi, đồ ăn đã xong rồi, đi ăn thôi.” Hoắc Khải Lãng dửng dưng ngắt lời bọn họ, đứng dậy đi tới phòng ăn đầu tiên.
Lý Đào vội vàng tiến lên cùng chú Trần một trái một phải đỡ ông ta đi vào trong phòng ăn.
Chương 1455.2KỸ NĂNG DIỄN BẠO PHÁTMột đám người lục tục ngồi vào chỗ, A Lạc cũng đẩy Hoắc Hoành vào trong phòng ăn rồi rời đi.
Chỉ còn lại Nhiếp Nhiên vẫn đứng ở sau lưng Hoắc Hoành.
Điều này làm cho đám thành viên ban giám đốc cau mày lại.
Mặc dù biết cô gái ở bên cạnh Hoắc Hoành này đặc biệt, nhưng với tình hình bây giờ, cô là người ngoài thì nên tránh đi.
Hoắc Hoành hình như phát hiện ra vẻ mặt không vui của đám chú bác, quay lại dặn dò Nhiếp Nhiên, “Cô lên tầng trước đi.”
Nhiếp Nhiên hờ hững quét mắt nhìn những người trên bàn một vòng, tầm mắt dừng lại trên mặt Hoắc Chử đang tươi cười mấy giây, sau đó ném lại một chữ “Được” rồi dứt khoát lên tầng.
Mấy thành viên ban giám đốc thấy Nhiếp Nhiên không coi ai ra gì như vậy, vẻ không vui trong đáy mắt càng nồng đậm hơn.
Rốt cuộc cô gái này có lai lịch gì mà lại không hề tôn trọng lão gia như vậy?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ lão gia hình như cũng không quá mất hứng mà rất thản nhiên.
Đây rốt cuộc là chuyện kỳ quái gì thế?
Nhưng suy nghĩ này đã nhanh chóng bị đám chú bác ném qua một bên, bởi vì Hoắc Chử đã lấy một thứ đồ ra đặt lên bàn ăn.
“Xem xem, đây là cái gì?”
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào trong tay hắn.
“Đây là...?” Lý Đào nhìn cái túi trong suốt trong tay hắn, trong lòng đã có đáp án, nhưng vẫn không chắc chắn lại hỏi một lần.
Hoắc Chử cười đẩy đồ ra giữa bàn ăn, “Hàng mẫu số 3, cháu và anh Hai lấy được từ trong tay Khôn lão đại.”
Lúc này ánh mắt bọn họ đã hoàn toàn thay đổi, say mê giống như là đang nhìn những khoản tiền lớn tràn vào.
Dương Đại Dũng hưng phấn vỗ bàn, “Tốt tốt tốt, làm giỏi lắm! Đến khi đường dây này mở ra thì tiền sẽ vào như nước rồi!”
“Năm nay nhất định tiền lãi của chúng ta sẽ tăng lên gấp đôi.”
“Gấp đôi cái gì, ít nhất là phải gấp bốn!”
“Ha ha ha... không sai, không sai...”
Mọi người trên bàn đều rất cao hứng, ngay cả Hoắc Khải Lãng từ trước đến giờ luôn mang vẻ mặt dửng dưng cũng cong khóe miệng lên lộ ra ý cười.
Rất rõ ràng ông ta rất hài lòng với kết quả của lần đàm phán này.
Nhưng lúc tất cả mọi người đều kích động như vậy thì trên bàn ăn duy chỉ có một người là không như thế.
“Anh Hai, anh làm sao thế? Sắc mặt nhìn không tốt lắm.” Từ lúc Hoắc Chử lấy gói thuốc ra, ánh mắt đã không rời khỏi Hoắc Hoành.
Hoắc Chử không muốn bỏ qua một biểu cảm nào trên mặt anh.
Cho đến khi nhìn thấy anh nắm chặt tay vịn, ánh mắt nhìn chằm chằm cái túi thuốc trên bàn, hắn khẽ cười.
Chương 1455.3KỸ NĂNG DIỄN BẠO PHÁTMọi người được Hoắc Chử nhắc nhở, lập tức đồng loạt chuyển ánh mắt từ trên bàn tới Hoắc Hoành. Lý Đào cau mày hỏi: “A Hoành, cháu làm sao thế?”
“Không sao, cháu hơi mệt thôi.” Một lúc sau, Hoắc Hoành mới nghiến răng nói từng chữ.
Mặc dù anh giải thích như vậy nhưng người ở đây không ai ngốc cả, dáng vẻ nghiến răng đang cố gắng khắc chế kia đâu chỉ đơn giản là mệt mỏi.
“Gần đây nhìn con luôn rất mệt.” Hoắc Khải Lãng dửng dưng liếc anh một cái, hỏi như có thâm ý.
Hoắc Hoành cúi mặt xuống, nhất thời không thấy rõ vẻ mặt, “Vâng, có thể là áp lực hơi lớn, chờ xong vụ làm ăn này, con sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian.”
Hoắc Chử nghe thấy lập tức nói tiếp: “Thật ra nếu anh Hai thật sự mệt mỏi thì cứ để em làm là được rồi. Anh nghỉ ngơi một khoảng thời gian cũng được.”
Đám chú bác ở đây thấy Hoắc Chử quang minh chính đại yêu cầu Hoắc Hoành giao quyền như vậy, đều đưa mắt nhìn nhau.
A Chử cường thế đòi quyền thế này, chẳng lẽ bữa cơm tối hôm nay là Hồng Môn Yến à?
Ai cũng có nghi ngờ trong lòng.
Hoắc Hoành ngước mắt lên, trong ánh mắt là vẻ lạnh lùng và kiềm chế, “Không cần đâu, tôi sẽ làm tiếp vụ làm ăn này, tôi hiểu những chi tiết nhỏ bên trong hơn cậu.”
Hoắc Chử không hề để ý, “Không sao, em có thể đàm phán lại, em nghĩ nếu Khôn lão đại đã tới, không lý nào sẽ về tay không.”
Hắn ngồi đối diện Hoắc Hoành, sau khi nói xong còn đẩy gói thuốc ở giữa bàn về phía anh.
Tất cả mọi người nhìn hành hành động của hắn đều cho là hắn đang khiêu khích.
Tất cả mọi người đều biết tối hôm qua Hoắc Hoành không thoải mái, ở trong bữa tiệc không uống một giọt rượu nào, còn Hoắc Chử và Khôn lão đại lại trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Cho nên túi đồ này nói là có phần của Hoắc Hoành chỉ là Hoắc Chử nói ngoài miệng, cho Hoắc Hoành chút mặt mũi thôi.
Nhưng thật ra chỉ có Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên đang đứng ở cầu thang tầng hai biết Hoắc Chử muốn khiến Hoắc Hoành lộ sơ hở, cố ý khiến anh lên cơn nghiện. Không thể không nói, Hoắc Chử đúng là thông minh hơn Hoắc Mân.
Hắn không lấy báo cáo ra để mách lẻo với Hoắc Khải Lãng và đám chú bác, hắn ép Hoắc Hoành lộ sơ hở hết lần này đến lần khác, để cho mọi người phát hiện ra.
Tận mắt nhìn thấy luôn có sức thuyết phục hơn một đống số liệu, không phải sao?
Bạn đang
Lúc này, Hoắc Hoành nhìn gói thuốc bị đẩy tới trước mặt kia, chân mày cau chặt lại, trên mu bàn tay nắm chặt đã nổi rõ gân xanh.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mỗi một giây đều khó chịu giống như một
thế kỷ.
Người ở đây vốn cho là anh đang kìm nén tức giận trong lòng. Nhưng dần dần mới phát hiện ra ánh mắt anh quá bất thường, đó không phải là vẻ tức giận mà là khát vọng, hơn nữa hình như tầm mắt anh luôn dừng lại ở túi thuốc trên bàn.
Chuyện gì thế này?
Đám chú bác đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Chương 1455.4KỸ NĂNG DIỄN BẠO PHÁTKhoảng nửa phút sau, cuối cùng Hoắc Hoành cũng nhúc nhích. Anh chậm rãi đưa tay ra, hướng đến gói thuốc nhỏ trên bàn.
Hoắc Chử ngồi ở đối diện nhìn thấy, ý cười ở khóe miệng càng sâu thêm.
Cuối cùng cũng sắp đợi được rồi!
Nụ cười của Hoắc Chử theo động tác giơ tay của anh càng ngày càng lớn, nhưng ngay khi Hoắc Hoành sắp chạm vào, đột nhiên một giọng nói vang lên bên ngoài phòng ăn, “Nhị thiếu!”
Tay Hoắc Hoành hơi khựng lại.
Nụ cười của Hoắc Chử cũng tắt theo.
Tất cả mọi người bị tiếng gọi này cắt ngang, đều quay sang nhìn người bên ngoài phòng ăn.
Nhiếp Nhiên đi thẳng vào bên trong phòng ăn, dửng dưng dùng điện thoại chặn bàn tay muốn đưa ra của Hoắc Hoành, nói: “Nhị thiếu, vừa rồi anh có điện thoại.”
Ánh mắt mơ màng kiềm chế của Hoắc Hoành hình như trở nên tỉnh táo hơn sau khi cô xuất hiện. Tay anh vẫn giơ ra giữa không trung, Nhiếp Nhiên thuận thế nhét điện thoại vào trong tay anh.
Hoắc Hoành nắm chặt điện thoại, cúi đầu nhìn, vẻ mặt nhất thời khó đoán.
Hoắc Chử cười lạnh, giễu cợt nói: “Cô Diệp xuất hiện đúng lúc quá!”
Có điều hành động của cô ở trong mắt Hoắc Chử chỉ là sự vùng vẫy giãy chết mà thôi.
Một người nghiện làm sao có thể khắc chế được khát vọng với thuốc chứ?
Cho dù lần đầu tiên khắc chế được thì còn có lần thứ hai, lần thứ ba... chỉ cần anh còn nghiện, nhiều lần rồi vẫn sẽ để lộ ra.
Nhưng Nhiếp Nhiên giống như không nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của hắn, dửng dưng nói: “Nếu như quấy rầy đến Tam thiếu thì thật xin lỗi!”
Sau khi nói xong, cô hơi cúi người xuống thấp giọng gọi, “Nhị thiếu.”
Chỉ tiếc là Hoắc Hoành không hề cho cô bất cứ phản ứng nào. Hoắc Chử nhìn thấy cảnh này chỉ cảm thấy rất buồn cười.
Vào giờ phút này, ngay cả lời của ba có khi anh Hai còn không nghe, huống hồ là một thuộc hạ.
“Nhị thiếu, tôi nghĩ có thể là điện thoại của Khôn lão đại, anh gọi lại đi.” Nhiếp Nhiên lại thấp giọng nhắc nhở lần nữa. Thậm chí cô còn nhẹ nhàng đẩy anh, muốn khiến anh có thể hoàn hồn lại.
Hoắc Chử thấy Hoắc Hoành đã hoàn toàn vứt bỏ tất cả xung quanh, ánh mắt ngẩn ra nhìn chằm chằm gói thuốc trên bàn, hắn cười khẽ hỏi, “Sao anh Hai cứ nhìn chằm chằm gói thuốc thế?”
Nhiếp Nhiên ngẩng phắt đầu lên, quét ánh mắt lạnh lùng tới chỗ hắn với ý cảnh cáo vô cùng nồng đậm.
Nhưng Hoắc Chử càng thêm ngang ngược, “Có phải là thuốc số 3 có vấn đề gì không?”
“A Hoành, cháu làm sao thế? Có cần đến bệnh viện không?” Lý Đào luôn nhìn chằm chằm động tĩnh của Hoắc Hoành. Ông ta vẫn chưa quên hôm đó ở trong phòng làm việc, Hoắc Hoành cũng có vẻ mặt như vậy.
Nhiếp Nhiên đứng thẳng lên, cố ý chắn trước mặt Hoắc Hoành, lạnh giọng nói: “Nhị thiếu vẫn ổn, chỉ là sốt nhẹ thôi, nghỉ ngơi là sẽ không sao. Tôi đưa Nhị thiếu lên tầng cho anh ấy nghỉ ngơi trước.”
Nói rồi cô định đẩy anh ra khỏi phòng ăn.
Chương 1455.5KỸ NĂNG DIỄN BẠO PHÁTCó điều, cô vừa mới đặt tay lên tay vịn thì Hoắc Chử lại lên tiếng: “Đợi đã.”
Nhiếp Nhiên không thể không dừng lại. Cô nhìn về phía Hoắc Chử, trong mắt mang theo vẻ u ám.
Hoắc Chử coi như không nhìn thấy, cười rạng rỡ, “Anh Hai tôi sốt nhẹ thật sao? Sao tôi lại cảm thấy hình như không phải là vậy thế nhỉ?”
“Tam thiếu nói đùa rồi, không phải sốt nhẹ thì có thể là cái gì, ban đầu không phải bác sĩ Dương đã chẩn đoán rồi sao.”
Vừa dứt lời, cô đã nhanh chóng đẩy Hoắc Hoành đi về phía cửa. Cô đi rất vội, sức lực đương nhiên cũng lớn hơn so với bình thường mấy phần, hơn nữa không chú ý đến tình hình của Hoắc Hoành lúc này.
Cô vừa đẩy một cái thì “choang...” một tiếng, cái khăn trải bàn trên bàn ăn bị kéo thẳng xuống, bát đĩa cũng rơi hết xuống đất.
Mọi người đang ngồi đều giật mình đứng lên.
Nhiếp Nhiên quay đầu lại nhìn thì thấy Hoắc Hoành đang nắm chặt khăn trải bàn không buông, hơn nữa còn hơi run rẩy.
Cô rất muốn cười lớn ra tiếng trong lòng.
Diễn xuất của người này đúng là hạng nhất.
Nếu là đi làm diễn viên, nhất định sẽ lấy được tượng vàng Oscar.
Hoắc Chử vẫn không biết mình đã thành con mồi, thấy cảnh này thì ý cười ở khóe miệng càng lớn hơn, “Tôi thấy anh Hai không muốn rời khỏi nơi này rồi, hoặc là không muốn rời đồ gì đó trên bàn.”
Người ngu xuẩn không đáng sợ, đáng sợ là ngu xuẩn còn nghĩ mình thông minh.
Mà rất hiển nhiên, Hoắc Chử bây giờ chính là kẻ như vậy.
“Nhị thiếu chỉ sốt nhẹ thôi, Tam thiếu đừng suy đoán lung tung.” Nhiếp Nhiên khom người, gỡ bàn tay đang nắm chặt của Hoắc Hoành rồi lấy khăn trải bàn ra.
Nhưng người có đầu óc ở đây đều biết, đây sao có thể là chuyện bị sốt đến hồ đồ mới làm?
“Nhị thiếu, chúng ta lên tầng nghỉ ngơi đi.” Nhiếp Nhiên thấp giọng nói rồi lại định đẩy anh lên tầng.
“Rốt cuộc có phải suy đoán hay không, tìm bác sĩ tới khám không phải sẽ biết sao?” Hoắc Chử không phụ kỳ vọng của mọi người, quả nhiên lại lên tiếng một lần nữa: “Tôi cũng đang hơi cảm cúm, bác sĩ gia đình mới tới tạm thời ở nhà họ Hoắc, hay là bảo ông ấy tới khám xem sao?”
Nhiếp Nhiên dừng bước lại, cười từ chối: “Không cần đâu, bác sĩ của Tam thiếu chưa chắc đã hợp khám cho Nhị thiếu.”
“Xem ra cô Diệp không yên tâm rồi. Nhưng việc ở đây không phải là do cô định đoạt. Ba, ba nói gì đi?”
Hoắc Khải Lãng quét ánh mắt uy nghiêm lên trên mặt Hoắc Chử một vòng, lại nhìn Hoắc Hoành hơi run bên cạnh bàn, một lúc sau mới nói: “Bảo bác sĩ tới khám xem.”
Câu nói này giống như một lời phán quyết, khiến mặt Nhiếp Nhiên hoàn toàn sầm xuống.