Cả bữa cơm không một ai thấy ngon, đám chú bác vùi đầu vào ăn, không nói một lời.
Bầu không khí của bữa cơm có thể nói là nặng nề tới cực điểm.
Nhưng Hoắc Khải Lãng và Hoắc Hoành giống như không cảm nhận được bầu không khí quỷ dị trên bàn ăn, ai cũng ngồi ở đó nhai kĩ nuốt chậm.
Ngay cả không khí giữa bọn họ cũng rất bình tĩnh, giống như chuyện trước đó chưa từng xảy ra.
Nhưng càng yên lặng như vậy, càng khiến người ta cảm thấy áp lực.
Nửa tiếng sau, bữa cơm kỳ dị nhất từ trước tới giờ vội vàng kết thúc, đám chú bác kia lần lượt ra về.
Bây giờ giao dịch mua bán thất bại rồi, không cần phải ở lại nữa.
Huống hồ với trạng thái của hai “cha con” bọn họ bây giờ, ở lại đây, ai biết liệu có bị vạ lây không?
Đến khi mọi người đều đi cả rồi, Hoắc Khải Lãng mới đứng lên, nói với Hoắc Hoành vẫn ngồi ở chỗ đó, “Con cùng ba đến phòng sách.”
Sau đó ông ta đi lên tầng.
Hoắc Hoành đi theo ông ta.
Hai người một trước một sau đi vào bên trong phòng sách.
Chú Trần cũng đang chuẩn bị đi vào cùng thì nghe thấy Hoắc Khải Lãng bình tĩnh nói, “Chú đi tìm mấy người sắp xếp quét dọn lại phòng của A Hoành đi.”
Đại ca muốn nói chuyện riêng với Nhị thiếu à?
Chú Trần ngẩn ra, sau đó trả lời, “Vâng.”
Ông ta dừng lại ở cửa phòng sách, trơ mắt nhìn Hoắc Hoành và Hoắc Khải Lãng đi vào bên trong.
Người cũng nhìn bọn họ đi vào còn có Nhiếp Nhiên đứng ở trên hành lang tầng hai.
Trận tiếp theo cô không thể giúp được, thành hay bại, tất cả chỉ có thể xem bản lĩnh của Hoắc Hoành.
Lúc cô đang nhìn chằm chằm cánh cửa đối diện, chú Trần vừa vặn quay lại nhìn thấy cô.
Ông ta không thích cô gái này một chút nào, mặc dù thông minh to gan, nhưng thật sự là khó thuần phục, giống như con ngựa hoang đứt cương.
Lần trước ở bên chỗ Đạt Khôn, ông ta chính mắt nhìn thấy cô gái này đã cầm súng dí vào đầu Nhị thiếu.
Theo ông ta thấy, Nhiếp Nhiên căn bản không phải là một thuộc hạ đạt tiêu chuẩn.
Vì vậy, ông ta cất bước đi tới, đứng ở trước mặt Nhiếp Nhiên, nói đầy thâm ý: “Cô Diệp trung thành như vậy, đúng là hiếm thấy.”
Ngoài mặt là khen cô có thể cùng tiến cùng lui với Hoắc Hoành.
Nhưng trên thực tế là ám chỉ Nhiếp Nhiên cùng Hoắc Hoành diễn xuất lừa dối mọi người, thậm chí lập bẫy hãm hại Hoắc Chử.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại tỏ vẻ như không hiểu, “Hiếm thấy à? Hình như tôi vẫn luôn rất trung thành.”
“Nếu như là thế thì tốt nhất.” Chú Trần thấy cô rõ ràng biết nhưng còn giả hồ đồ, cũng dứt khoát không lãng phí thời gian với cô nữa, ném lại một câu rồi đi xuống tầng.
Nhiếp Nhiên thấy sức chiến đấu của ông ta kém như vậy thì thoáng cong môi lên.
Trước khi về phòng, cô lại liếc cánh cửa phòng sách đóng chặt kia, vẻ mặt hơi nặng nề.
Chương 1478.2LÀM NGƯỢC LẠI! - TIỆC MỪNGBên trong phòng sách chỉ bật một ngọn đèn tường.
Hoắc Khải Lãng ngồi ở chỗ của mình, bật đèn bàn lên.
Ánh đèn màu cam ấm áp khiến sự tối tăm u ám trong phòng lui đi rất nhiều.
Hoắc Hoành ngồi xuống, khóe miệng vẫn là ý cười khẽ, “Ba có chuyện gì muốn nói với con thế?”
Một lúc sau, Hoắc Khải Lãng hơi mỉm cười, trong giọng nói trầm thấp lộ ra chút than thở, “Cuối cùng con cũng chịu đứng lên rồi.”
Lời nói đó giống như đã sớm biết chân anh không có vấn đề.
Trên mặt Hoắc Hoành không hề có quá nhiều vẻ kinh ngạc.
Anh biết mình có giả vờ giỏi thế nào, với năng lực mười năm trước của anh mà nói nhất định ít nhiều sẽ có chút sơ hở.
Nhưng lúc ấy khi hạ quyết định này, anh chắc chắn Hoắc Khải Lãng sẽ không vạch trần anh.
Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, chọn được người thừa kế Hoắc thị tốt nhất mới là mục đích chính của ông ta.
Còn trong đó đấu đá thế nào, dùng cách gì để đấu, ông ta sẽ không quan tâm, ông ta chỉ cần lẳng lặng quan sát, sau đó chờ đợi kết quả cuối cùng là được rồi.
“Còn không đứng lên, con sợ con sẽ không đứng lên nổi nữa.” Anh dựa lưng vào ghế ngồi, đáp.
Hoắc Khải Lãng hơi khựng lại, vẻ mặt nặng nề khó hiểu, “Con đang trách ba à?”
“Con không dám.” Giọng Hoắc Hoành rất bình tĩnh, không có chút dao động nào.
Hoắc Khải Lãng lập tức cười lớn, “Con đang trách ba, con trách ba ngầm thừa nhận cho cách làm của A Chử, chẳng quan tâm đến cái chết của con.”
“Con chỉ là một trong những người thừa kế ba bồi dưỡng, có tư cách gì trách ba?”
Hoắc Khải Lãng ngẩn ra, ông ta rất khó nghe thấy Hoắc Hoành trách cứ thẳng thừng như vậy, có lẽ lần này anh thất vọng thật rồi. Chuyên trang đọc truyện || trùmt ruyện. CO M ||
Một lúc sau, Hoắc Khải Lãng không trốn tránh gật đầu, “Ba thừa nhận, ba chưa bao giờ đối đãi với các con như con trai, sau khi các con trưởng thành lại luôn nhìn anh em các con đấu tranh, chưa từng quan tâm đến các con. Nhưng mà A Hoành, ba thật sự ôm hy vọng rất lớn với con, ngày đó khi biết tin con mất, ba đã tiếc nuối.”
“Lúc anh Cả chết, con biết ba cũng tiếc nuối.” Hoắc Hoành lạnh lùng nói một câu, hiển nhiên không bị lời nói của ông ta lay động.
Hoắc Khải Lãng lắc đầu, “Không, không giống nhau, so với nó thì ba coi trọng con hơn. Con không có điều kiện may mắn như nó, nhưng có thể dựa vào bản lĩnh của mình leo từng bước đến ngày hôm nay.”
“Nhưng có coi trọng con thế nào, cuối cùng vẫn vứt bỏ con, không phải sao?” Nụ cười ở khóe miệng Hoắc Hoành không thay đổi, nhưng đáy mắt lại lạnh lùng.
“Vì chọn ra người thừa kế tốt nhất, ngay cả con trai danh chính ngôn thuận nhất của mình ba cũng có thể vứt bỏ, làm sao có thể vì một chút tiếc nuối kia mà nâng đỡ một người nghiện lên làm quản lý.” Hoắc Khải Lãng không do dự, lại nói: “A Hoành, con rất rõ Hoắc thị đối với ba mà nói có ý nghĩa thế nào, cho nên cho dù thời gian quay lại một lần nữa, ba vẫn sẽ không hối hận với lựa chọn ngày hôm nay.”
“Tức là cuối cùng ba vẫn lựa chọn Hoắc Chử.”
“Không, Hoắc Chử không thích hợp với vị trí này, nếu như con chết thật, sẽ có người mới đến thay thế con. Có điều may mà con quay lại rồi, ba rất mừng vì con có thể quay lại, thật sự rất mừng.”
“Ba vui mừng không phải vì con còn sống trở về, mà là con đánh bại Hoắc Chử, lại thắng khảo hạch của ba một lần nữa.”
Nhiều năm chung sống như vậy, cho dù có lúc không thể đoán được tâm trạng của Hoắc Khải Lãng, nhưng anh rất rõ tính ông ta.
Trừ Nguyễn Lương Nguyên ra, chưa bao giờ ông ta để tâm đến những người khác.
Cho dù đó có là con trai của ông ta.
Chương 1478.3LÀM NGƯỢC LẠI! - TIỆC MỪNGQuả nhiên, Hoắc Khải Lãng nhíu mày, dường như không hiểu sự khác nhau trong lời nói của anh, “Có cái gì khác biệt sao? Con thắng, không phải có nghĩa là con còn sống à?”
Ở trong bất cứ trận đấu tranh nào, trừ thắng ra thì chính là chết, chưa bao giờ có con đường thứ ba.
Đây là quy luật cơ bản nhất.
Hoắc Hoành chỉ cười lạnh, nói với giọng trầm thấp: “Vậy trận khảo hạch thứ ba khi nào thì bắt đầu? Hay là muốn con đích thân chọn một đứa con nuôi mới cho ba, để kẻ đó trở thành đối thủ của con.”
Hoắc Khải Lãng cười, “Con biết tại sao ba tìm đối thủ cho con hết lần này đến lần khác không? Không phải con chưa đạt được yêu cầu trong lòng ba mà con rất giỏi, trừ việc tàn phế và yếu ớt bề ngoài ra, con là người nối nghiệp thích hợp nhất của ba. Ba chỉ muốn xem xem rốt cuộc lúc nào con mới muốn ngửa bài với ba.”
“Bởi vì ba biết, lúc con sẵn sàng ngửa bài với ba cũng là lúc con nắm chắc đánh bại được ba. Hoắc thị của ba nhất định phải giao cho người tài giỏi hơn ba, ba mới có thể yên tâm.”
“Mà bây giờ, ba tin con đã hoàn toàn chuẩn bị nhận lấy cái ghế này rồi.”
Lời của Hoắc Khải Lãng khiến Hoắc Hoành cau mày lại.
Nhưng trên thực tế, dây thần kinh luôn căng thẳng của anh theo câu nói cuối cùng của ông ta mà buông lỏng.
Ván này, anh thắng rồi!
Vẫn nói hồi sinh sau khi bị dồn vào chỗ chết, trận này cũng coi như là thắng lợi.
Mấy ngày nay ở trong ngôi nhà gỗ nhỏ đó, anh luôn suy nghĩ một vấn đề.
Anh đánh bại Hoắc Mân, đánh bại Hoắc Chử rồi, rốt cuộc Hoắc Khải Lãng còn muốn anh đánh bại bao nhiêu người mới có thể giao cái chỗ đó ra cho anh.
Giống như câu hồi đó Nhiếp Nhiên nói, rốt cuộc lúc nào mới kết thúc?
Bây giờ anh đã không còn một mình giống như trước kia nữa, bây giờ anh có Nhiếp Nhiên rồi.
Anh hy vọng có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ này, sau đó trở về đơn vị, không muốn để cho Nhiếp Nhiên đợi mình không có hồi kết nữa.
Anh rất rõ cảm giác chờ đợi.
Mười năm qua ngày nào anh cũng đang nếm trải.
Nhưng sau đó Nhiếp Nhiên vô tình nói với anh: “Anh trực tiếp đánh bại Hoắc Khải Lãng không phải tốt rồi sao, em thích bắt giặc phải bắt vua trước” khiến anh đột nhiên có suy nghĩ này.
Đánh bại Hoắc Khải Lãng đương nhiên là không thể, nhưng chính diện cảnh cáo, từ đó trấn áp Hoắc Khải Lãng thì sao?
Bao nhiêu năm qua, chuyện gì anh cũng nghe theo Hoắc Khải Lãng, nếu như làm ngược lại thì sao?
Liệu có thu hoạch ngoài ý muốn không?
Anh mang tâm lý đánh cuộc thử một lần, kết quả không ngờ thật sự có hiệu quả!
“Tức là con đã hoàn toàn thông qua khảo nghiệm rồi, đúng không?”
“Đúng vậy, sau này con chính là người quản lý của Hoắc thị, ba sẽ từ từ giao một số thứ cho
con.”
Hoắc Hoành chậm rãi cong môi lên, “Vậy thì cảm ơn ba.”
Anh biết, lần này cuối cùng anh cũng thành công rồi!
Chỉ cần biết người đứng phía sau là ai, hướng đi của vũ khí đạn dược là gì, sau đó phá hủy chúng thì anh sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Nói chuyện với Hoắc Khải Lãng thềm mấy câu rồi Hoắc Hoành rời khỏi phòng sách.
Trước khi về phòng, anh cố ý điều chỉnh tâm trạng muốn trêu cô gái kia.
Mới vừa vào phòng đã thấy cô nhàn nhã ngồi ăn tối, vẻ mặt không có chút lo lắng nào.
Nhiếp Nhiên thấy anh đi vào thì vẫn dửng dưng, sau khi ăn một miếng sườn xào chua ngọt mới nói một câu, “Chúc mừng anh, cuối cùng cũng thành công rồi.”
Hoắc Hoành mới vừa đi vào, nghe thấy cô nói như vậy thì biết căn phòng này đã được kiểm tra rồi.
Chương 1478.4LÀM NGƯỢC LẠI! - TIỆC MỪNGTrên bàn trà đặt mấy món ăn nóng hổi, có tôm xào trứng, cá xào lăn, rau trộn dưa leo, cùng với một nồi canh, nhìn rất thơm ngon.
Nhất định là vừa rồi cô đã giám sát những người giúp việc kia làm.
Hoắc Hoành ngồi đối diện cô, nhướng mày hỏi: “Anh còn chưa nói gì, sao em lại biết anh đã thành công?”
“Anh có thể sống quay lại, dĩ nhiên là thành công rồi.”
Câu nói này của cô khiến Hoắc Hoành ngẩn ra, sau đó bật cười.
Vừa rồi Hoắc Khải Lãng nói, con thắng rồi, đương nhiên là còn sống.
Còn cô thì nói ngược lại.
Cùng là một câu nói, chỉ là hoán đổi trước sau nhưng có thể thấy được tầm quan trọng của mình ở trong lòng người đó.
Ở trong lòng Hoắc Khải Lãng, đấu đá thắng mới là tất cả.
CÒn ở trong lòng Nhiếp Nhiên, có thể sống mới là tất cả.
Cô không biết câu nói vô ý thức của mình lại khiến tâm trạng anh cuộn trào rất lâu.
Hoắc Hoành nhìn chằm chằm cô gái đủ trò gian trá sắp đến tuổi trưởng thành trước mặt.
Có lẽ là đói nên miệng cô phùng lên giống như con chuột, nhìn rất đáng yêu.
Một người từ trước đến nay chưa từng để mắt đến ai, nhưng lại để mình ở trong lòng như vậy.
Thế này bảo anh làm sao mà nỡ buông tay được?
Anh đè nén sự chua xót và cảm động trong lòng xuống, không nhịn được xoa đầu cô, “Ở trước mặt em, anh thật sự không có chỗ nào để trốn.”
Trải qua mấy tháng được anh huấn luyện thân mật, Nhiếp Nhiên đã hơi quen rồi.
Mặc dù cô vẫn cau mày tỏ vẻ bực bội nhưng không tránh đi.
Đến khi Nhiếp Nhiên ăn xong rồi, Hoắc Hoành rửa mấy quả táo, dùng dao gọt vỏ cho cô.
Nhiếp Nhiên ăn uống no say dựa vào ghế, giống như con mèo lười biếng, thản nhiên nhận lấy táo anh đưa cho, cắn ăn.
Hoắc Hoành nhìn dáng vẻ thỏa mãn của cô, sau đó hỏi: “Hai ngày nữa là giao thừa rồi, em muốn đón thế nào?”
“Anh cho rằng bây giờ chúng ta vẫn ở cái trang viên bên kia chắc.”
Bây giờ bọn họ đang ở nhà họ Hoắc, cô lại là thuộc hạ, sao có thể thoải mái tận hưởng thế giới của hai người như ở trang viên kia được chứ?
Nhiếp Nhiên nói xong, đứng dậy lấy đồ đi tắm.
Hoắc Hoành cũng không nói nhiều, chỉ ngồi ở đó ăn nốt mấy tiếng táo cô bỏ lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhiếp Nhiên theo Hoắc Hoành đến Hoắc thị.
Nhân viên lễ tân cùng với các nhân viên khác đang định vào cao ốc Hoắc thị nhìn thấy Nhị thiếu đã lâu không gặp cùng với đôi chân đi lại không chút chướng ngại của anh, ai cũng hóa đá.
“Sao Nhị thiếu lại đến đây? Hơn nữa cô nhìn chân anh ấy đi, đã có thể đi lại rồi!”
“Đúng vậy, chuyện gì thế này?”
“Mấy người không phát hiện hôm nay Hoắc tổng không tới à?”
“Chẳng lẽ lại đổi trở lại rồi hả?”
Trong tiếng xì xào bàn tán của tất cả mọi người, Hoắc Hoành đường hoàng đi vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.
“Anh muốn tuyên cáo khắp thiên hạ à?” Ở bên trong thang máy chỉ có Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên, đương nhiên Nhiếp Nhiên không cần giả làm thuộc hạ, dựa vào trong thang máy cười nói.
“Tuyên cáo khắp thiên hạ không nên là do anh làm.”
Anh vừa dứt lời, “đing” một tiếng, thang máy đã tới phòng làm việc của tổng giám đốc.
Lúc cửa thang máy sắp mở ra, anh nhướng mày cười với Nhiếp Nhiên một tiếng, sau đó đi ra ngoài.
Chương 1478.5LÀM NGƯỢC LẠI! - TIỆC MỪNGNhiếp Nhiên không hiểu ý trong lời nói này, dừng lại nửa giây, sau đó mới đi theo anh.
Trở lại nơi này, nhiều kỷ niệm ùa về trong trí nhớ của Nhiếp Nhiên.
Khi đó cô ở Hoắc thị, ngày nào cũng nghĩ xem mưu tính Hoắc Hoành thế nào, mà Hoắc Hoành thì suy nghĩ làm sao để khảo nghiệm được cô.
Hai người ngày nào cũng như sống yên ổn với nhau, nhưng trên thực tế ai cũng diễn cho đối phương nhìn.
Nhưng ai có thể ngờ, người mà một năm trước còn đứng ở phe đối địch, bây giờ đã đứng ở bên cạnh mình, trở thành người quan trọng trong sinh mệnh của mình.
Có lúc duyên phận thật sự rất tuyệt diệu.
Các nhân viên ở bên ngoài phòng làm việc nhìn thấy Hoắc Hoành đi lại bình thường bước vào như vậy, ai cũng kinh ngạc quên cả làm việc.
Cho dù Hoắc Hoành đã đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, bọn họ vẫn ngẩn người.
“Nhị... Nhị thiếu?”
“Sao Nhị thiếu lại đến đây?”
“Hoắc tổng đâu? Hôm nay Hoắc tổng không đến à?”
Tình hình bất ngờ khiến tất cả mọi người đều hoang mang.
Cả ngày hôm đó, từ trên xuống dưới Hoắc thị đều nổ tung, tất cả mọi người đều đang thảo luận sao Nhị thiếu của bọn họ có thể đứng lên, và tại sao Hoắc Chử không xuất hiện?
Cuối cùng kết quả thảo luận ra là, thật ra Hoắc Chử chỉ thay mặt tổng giám đốc, hồi đó Hoắc Hoành rời đi là vì chữa trị chân.
Bây giờ chân Hoắc Hoành khỏi rồi, đương nhiên người thay mặt tổng giám đốc đó cũng nên trả lại chỗ cho anh.
Nhưng tất cả những cái này chỉ là tưởng tượng của đám người bên dưới, rốt cuộc như thế nào thì không ai biết cả.
Vào bữa tiệc cuối năm do tập đoàn Hoắc thị tổ chức hôm giao thừa, Hoắc Khải Lãng đã đích thân tiết lộ đáp án này.
Bữa tiệc này có thể nói là vô cùng long trọng, đến tham dự còn có người đứng đầu của các tập đoàn tài chính lớn ở thành phố A có quan hệ hợp tác thân thiết với Hoắc thị.
Đám người kia từ lúc đi vào đã nhìn thấy chân Hoắc Hoành cùng với Hoắc Khải Lãng ở bên cạnh giúp đỡ. Bọn họ có thể hoàn toàn chắc chắn, Hoắc thị sắp thay đổi lớn rồi.
Thời đại của Hoắc Chử đã kết thúc.
Thời gian của hắn chỉ có hơn một tháng ngắn ngủi.
Đúng là làm cho người ta thổn thức mà cảm thán.
Hôm nay Hoắc Hoành mặc Âu phục màu đen, ngũ quan đẹp đẽ cùng với nụ cười nho nhã, giơ tay nhấc chân đều mang theo phong độ của người quản lý.
Bên trong đại sảnh bữa tiệc, ánh đèn hoa lệ xoay chuyển càng tôn lên tư thế phi phàm của anh.
Nhiếp Nhiên đứng dựa vào cột đá phong cách Rome cách đó không xa, cầm ly nhìn Hoắc Hoành.
Chịu đựng nhiều năm như vậy, cuối cùng hôm nay anh cũng thành công rồi.
Có lẽ anh đã đợi ngày này rất lâu.
Hình như ánh mắt cô quá rõ ràng, Hoắc Hoành nhân lúc ít người liếc mắt nhìn qua.
Cách bảy tám cái bàn, tầm mắt hai người bọn họ chạm nhau.