Để che giấu tai mắt người khác, Hoắc Hoành lựa chọn tuyến đường du lịch.
Ngày mùng một Tết, sân bay của các công ty hàng không vắng vẻ gần như là không có ai, Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành vào phòng chờ VIP đợi lên máy bay. Một người ngồi xem tạp chí, một người dùng điện thoại xử lý công việc.
Nhiếp Nhiên tiện tay lật mấy tờ báo, thấy góc mặt nghiêng của Hoắc Hoành trên đầu trang giải trí.
Ảnh chiếm hết cả trang bìa, trên đó viết:
“Nhị thiếu nhà họ Hoắc thành công thăng chức thành Tổng Giám đốc của Hoắc thị, nắm 25% cổ phần của Hoắc thị, trở thành người đàn ông độc thân hoàng kim TOP 1 của thành phố!”
Hàng chữ lớn dùng font chữ Tống thể* đó khiến người ta lướt qua là có thể thấy rõ ngay.
(*) Tống thể: là một phong cách chữ Hán được sử dụng trong in ấn.
Tin tức buổi trưa hôm qua mới tung ra, sáng sớm hôm nay đã xuất hiện trên kệ báo ở sân bay, đủ để có thể thấy tốc độ của đám phóng viên thành phố A nhanh thế nào.
Nhiếp Nhiên hăng say đọc mấy thứ đám phóng viên paparazzi hóng chuyện đó thêu dệt thêm, biến Hoắc Hoành thành người đàn ông tốt hoàn mỹ tuyệt thế.
Nào là chung thủy, đẹp trai, lại nhiều tiền, tóm lại là vô cùng hoàn mỹ.
Chung thủy thì Nhiếp Nhiên có thể chứng nhận.
Nhiều tiền cũng miễn cưỡng cho là như vậy, dù sao giờ thì anh nhiều tiền thật.
Đẹp trai…
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nhìn người đàn ông ở bên cạnh đang cúi đầu dùng điện thoại xử lý công việc.
Dung mạo bây giờ thật sự không tệ, nhưng là giả.
Mặt thật đến bây giờ cô vẫn chưa nhìn thấy.
Ngộ nhỡ vô cùng xấu xí thì làm thế nào?
Có phải cô sẽ lỗ không?
Nhiếp Nhiên đang nghĩ ngợi lung tung trong đầu, ánh mắt cứ ngây ra nhìn góc mặt nghiêng của Hoắc Hoành.
“Sao thế?” Lúc cảm nhận được người bên cạnh cứ nhìn chằm chằm mình, Hoắc Hoành quay sang hỏi.
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu chậm rãi nói: “Em đang suy nghĩ, rốt cuộc anh có đẹp trai hơn gương mặt này không?”
“Em sợ lỗ à?” Hoắc Hoành lập tức bật cười hỏi.
“Ừm, một chút.”
Dáng vẻ thật thà ngốc nghếch hiếm thấy của Nhiếp Nhiên khiến nụ cười ở khóe miệng Hoắc Hoành lớn hơn mấy phần, “Lần sau cho em xem, phương thức xử lý gương mặt này của anh phiền phức hơn của em rất nhiều.”
“Không bị bí sao?”
“Đợi lát nữa đeo vào em sẽ biết, nó giống như da của em ấy, độ nhẵn mịn mỏng nhẹ thoáng khí hoàn toàn sẽ không gây gánh nặng cho da và tuyến mồ hôi của em.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, hiển nhiên rất tò mò với cái mặt nạ giống như da người mà anh nói.
Hai người đang nói chuyện hăng say về mặt nạ thì đột nhiên điện thoại ở trong túi Hoắc Hoành khẽ rung lên.
Anh lấy điện thoại ra, ấn nút nghe, “Thế nào rồi?”
Không biết người bên đầu kia điện thoại nói cái gì mà Hoắc Hoành “ừ” một tiếng, “Giải quyết rồi thì tốt, tìm một cơ hội thích hợp xử lý hắn sạch sẽ một chút.”
Nói rồi anh cúp điện thoại.
“Sao thế?”
Hoắc Hoành bỏ lại điện thoại vào trong túi, bình thản nói: “Không có gì, Khôn lão đại chết rồi, bị cảnh sát bắn chết ở giáp ranh thành phố A.”
Cảnh sát? Nhiếp Nhiên dĩ nhiên sẽ không tin.
Người như Đạt Khôn dính dáng với đủ loại quan hệ, sống nhất định tốt hơn chết.
Nếu không hắn chết rồi, tất cả khả năng và tài liệu đều đứt hết.
Trừ khi là người nào đó muốn để cho Đạt Khôn chết.
“Anh nhanh thật.” Nhiếp Nhiên thâm ý nói.
“Tài liệu bên chỗ Khôn lão đại anh đã gửi hết rồi, cho nên hắn chết cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới bên kia.”
Nhiếp Nhiên nhún vai.
Cô biết năng lực của Hoắc Hoành, từ trước đến giờ anh không đánh trận chiến nào không nắm chắc cả.
Chương 1482.2NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐỘC THÂN HOÀNG KIM, KHÔNG KHỚP VỚI NGƯỜI THẬTKhoảng nửa tiếng sau, nữ tiếp viên hàng không tới thông báo chuẩn bị lên máy bay.
Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành đi từ lối VIP lên máy bay, trong máy bay chỉ có hai người bọn họ.
Ngồi ở trong khoang hạng nhất, Hoắc Hoành yêu cầu nữ tiếp viên hàng không mang cho một cái chăn, sau đó đắp cho Nhiếp Nhiên, “Em ngủ một lát đi, đến anh gọi em.”
“Em vẫn ổn, không buồn ngủ lắm.”
“Em cứ nhắm mắt một chút đi, đến bên kia chúng ta còn phải chuyển máy bay, đi thuyền, sẽ rất mệt.”
Vào lúc này Nhiếp Nhiên rất muốn hỏi có thể mệt bằng huấn luyện dã ngoại không?
Nhưng cô không nói. Bởi vì cô rất rõ ràng, thân phận khác nhau, cách thức và tình cảm đối đãi cũng khác nhau.
Nhiếp Nhiên được anh thu xếp xong thì hỏi: “Lần này chúng ta đến chỗ đó làm gì?”
“Lần này Phó lão đại giúp anh, thế nào anh cũng phải đi một chuyến, thuận tiện xem tiến trình kho vũ khí đạn dược. Anh phải biết một số thứ bên trong, đề phòng tương lai dùng đến.”
Đề phòng tương lai dùng đến?
Ý anh muốn nói chuẩn bị tương lai hoàn thành nhiệm vụ, nhân tiện hủy cái kho vũ khí đạn dược đó sao?
Nhiếp Nhiên đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng Hoắc Hoành vang lên bên tai, “Em đừng suy nghĩ, tất cả cứ để anh lo, em cứ coi như đi du lịch cùng anh đi.”
Nhiếp Nhiên liếc người bên cạnh một cái, “Thế thì chỗ du lịch đúng là quá tệ rồi.”
Hoắc Hoành nghe ra ý trong lời nói của cô, lại đột nhiên tò mò muốn hỏi: “Vậy em thích chỗ nào? Thích non xanh nước biếc hay là thảo nguyên rộng lớn?”
Lúc hỏi vấn đề này, anh đã nghĩ đến việc muốn đưa cô đi hưởng tuần trăng mật rồi. Bạn đang
Nhiếp Nhiên nghe thấy anh hỏi, vẻ mặt nghiêm túc lại, trong đầu nhớ lại kiếp trước mỗi lần cô chịu phạt treo ở trên cao chịu ánh mặt trời chói chang và gió biển dữ dội.
“Em muốn ngắm nơi tận cùng biển khơi.”
Cô đắm chìm trong suy nghĩ của mình, buột miệng thấp giọng nói.
Chỉ tiếc cô nói quá bé, lại là lúc máy bay sắp cất cánh, nhất thời Hoắc Hoành không nghe rõ, anh lại hỏi một lần nữa, “Em nói gì?”
Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, khẽ mỉm cười, “Chỗ nào cũng được, em không đặc biệt thích chỗ nào cả.”
Hoắc Hoành suy nghĩ một chút, hình như nghĩ tới cái gì đó, cười nói: “Vậy anh đưa em đi xem cực quang, được không?”
“Cực quang?” Nhiếp Nhiên hơi ngẩn ra.
“Ừ, chờ những chuyện này kết thúc rồi, anh sẽ xin nghỉ đưa em đi xem cực quang.”
Nhiếp Nhiên thấy mắt anh phát sáng thì hỏi: “Anh từng thấy rồi à?”
“Ừ, vào một… lần rất tình cờ, khi
đó anh còn tưởng là mình sắp chết, tưởng là xuất hiện ảo giác. Anh còn nghĩ, hóa ra lúc chết lại có thể thấy hình ảnh chấn động đến vậy, thật tốt.”
Nhắc đến chuyện cũ, vẻ mặt Hoắc Hoành giống như chìm vào trong hồi ức.
“Vậy sau đó thì sao?”
Cô không hỏi lúc đó tại sao Hoắc Hoành lại sắp chết, cũng không hỏi tại sao anh lại ở đó.
Cô cảm thấy, anh ở nơi đó nhất định có nguyên nhân.
Hoắc Hoành bị câu nói của cô kéo ra khỏi hồi ức, “Sau đó anh được một người đi ngang qua cứu, lúc tỉnh lại vẫn nằm ở đó, chỉ có thêm một đống lửa rất nhỏ cùng với mùi ca cao nóng hổi đang tỏa ra.”
Anh chìm vào trong hồi ức một lần nữa.
“Ánh sáng của cực quang từ từ cắt qua đường chân trời, rất đẹp. Khi đó anh đã nghĩ, nếu còn sống nhất định phải đưa người quan trọng nhất trong cuộc đời mình đi xem cùng.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, “Được, em phải đi xem chỗ anh suýt chết.”
Hoắc Hoành bị câu nói buột miệng của cô đập tan hy vọng tươi đẹp, “Em nhất định phải bóp nát phong cảnh như vậy à?”
Cái gì gọi là chỗ suýt chết!
Rõ ràng anh đang muốn thầm tỏ tình với cô, nói cô là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình!
Hoắc Hoành thật sự bị cô gái này hoàn toàn đánh bại rồi.
Nhiếp Nhiên thấy anh đỡ trán thì lúc này mới ồ một tiếng, vội vàng sửa lại: “Vậy em phải đi xem cái nơi khắc sâu trong ký ức của anh.”
Hoắc Hoành miễn cưỡng chấp nhận câu trả lời nay, chỉnh lại chăn cho cô rồi mới ngồi về chỗ.
Chương 1482.3NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐỘC THÂN HOÀNG KIM, KHÔNG KHỚP VỚI NGƯỜI THẬTHai tiếng sau máy bay mới hạ cánh, sau đó hai người lại bay thêm một chuyến nữa mất thêm ba bốn tiếng mới đến nơi.
Sau khi hạ cánh, Nhiếp Nhiên đến phòng vệ sinh dán gương mặt giả lên, rồi cùng Hoắc Hoành đi ra khỏi sân bay.
Sắc trời bên ngoài sân bay đen kịt, có một chiếc xe đậu ở bên ngoài.
Hoắc Hoành đi thẳng tới, gõ lên cửa kính xe.
Cửa kính xe màu đen nhanh chóng hạ xuống, lộ ra mấy người đàn ông, bọn chúng cau mày lại, bực mình, “Mày là ai! Có mắt không mà gõ cửa hả! Chúng tao không phải xe taxi!”
Hoắc Hoành hoàn toàn không đếm xỉa đến lời nói cộc cằn của mấy gã đó, trực tiếp hỏi: “Phó lão đại đâu?”
Người ở bên trong nghe thấy anh nhắc đến tên lão đại nhà mình thì ngẩn ra, do dự nói: “Anh là… Hoắc Hoành?”
Không chờ Hoắc Hoành gật đầu, một tên trong đó đã đập lên đầu tên kia một cái, “Mày mù à, lão đại nói Hoắc Hoành là người tàn phế, ngồi xe lăn, hắn đang đứng kia kìa, tàn phế chỗ nào!”
Hoắc Hoành không giải thích dài dòng, chỉ lấy điện thoại ra gọi.
Điện thoại tút tút mấy tiếng, đầu kia đã truyền đến tiếng Phó lão đại, “Ha ha, Nhị thiếu gặp được người của tôi, sắp đến rồi à?”
“Tôi vừa xuống máy bay, cũng thấy người của anh rồi, nhưng bọn họ cho rằng tôi là giả mạo.”
“Cái gì?! Nhị thiếu, phiền cậu để mấy thằng ranh kia nghe điện thoại giúp tôi.”
“Được.”
Đám người kia vừa nghe thấy tiếng lão đại, ai cũng giống như học sinh tiểu học luôn mồm vâng dạ, giọng bốc hỏa của Phó lão đại thì không cần phải nói, Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên đứng ở ngoài xe cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Mấy tên thuộc hạ kia bị trách mắng một lúc, cuối cùng lí nhí nói: “Nhưng mà lão đại, chân anh ta không tàn phế giống như anh nói.”
Lần này Phó lão đại bên kia điện thoại cũng đơ ra, không tàn phế?
Chuyện này là sao?
Phó lão đại vô cùng tò mò. Vì vậy hắn lại bảo đám thuộc hạ kia giao điện thoại cho Hoắc Hoành.
Tên thuộc hạ kia nghe thấy quả nhiên có vấn đề, lập tức hùng hổ hẳn lên, hừ lạnh nói: “Lão đại của chúng tôi bảo anh nghe điện thoại.”
Hoắc Hoành nhận lấy, “Alo.”
Phó lão đại do dự hỏi: “Nhị thiếu, chân cậu khỏi rồi à?”
“Ừm, khoảng thời gian trước tôi khôi phục rồi, bây giờ chân đã không có vấn đề gì nữa.”
Phó lão đại bên kia điện thoại rất cao hứng, “Vậy thì tốt quá rồi! Đây đúng là một chuyện đáng để chúc mừng!”
Hai người lại hàn huyên một lúc, sau đó Phó lão đại lập tức ra lệnh cho đám người kia đưa Hoắc Hoành đến nơi an toàn.
Đám thuộc hạ nhận được lệnh, lập tức đi hết xuống xe, kính cẩn nghênh tiếp Hoắc Hoành lên xe, “Nhị thiếu, mời.”
Ở trước mặt người khác, Hoắc Hoành không thể để ý đến Nhiếp Nhiên, anh vào trong xe trước.
Nhiếp Nhiên cũng vào theo.
Sau đó những tên còn lại rối rít lên xe, nhanh chóng đi đến cái thuyền trên bến tàu.