Nhiếp Dập vừa nhìn thấy ông chú kia tức giận rời đi thì lập tức đắc ý.
Nó đi ra sau lưng Cửu Miêu, le lưỡi làm mặt quỷ với bóng lưng ông ta, còn không ngừng làm ầm lên, “Đến đây! Không phải vừa nãy còn ầm ĩ bắt tôi xin lỗi à, tiếp tục đi! Có bản lĩnh thì ngày mai chúng ta cùng đến Cục Vệ sinh!”
Ông chú kia nghe thấy Nhiếp Dập kêu gào, căm hận trừng nó một cái, nén giận quay về.
Ai bảo ông ta bị bắt chẹt đúng điểm yếu, nên chỉ có thể chịu đựng.
Nhiếp Dập thấy ông ta như thế, trong lòng càng đắc ý hơn.
“Ông qua đây, nói đi, có bản lĩnh thì tiếp tục đi!”
“Còn dám bắt tôi xin lỗi, tôi khinh!”
Dáng vẻ tiểu nhân đắc chí kia của nó khiến những người xung quanh ngán ngẩm lắc đầu, trong lòng cảm thán rốt cuộc là con cái nhà ai, đúng là một chút giáo dưỡng cũng không có.
Còn Cửu Miêu cũng lạnh lùng liếc Nhiếp Dập một cái, sau đó xoay người rời đi.
Lúc này Nhiếp Dập vẫn chưa biết mình bị bỏ lại, còn tự nhiên nói: “Này, vừa nãy chị đỡ nắm đấm của ông ta quá ngầu luôn! Xuất sắc!”
Sau khi nói xong, nó quay sang nhìn Cửu Miêu thì thấy người bên cạnh đã đi về phía trước.
Nó không còn tâm trạng tiếp tục châm biếm ông chú kia nữa, vội vàng chạy theo.
“Này, chị chạy nhanh như vậy làm gì!”
Cửu Miêu nhìn thẳng, bước chân vẫn không dừng lại, giọng nói lạnh như băng: “Cậu đã tự do rồi.”
Ý là bảo nó cách xa mình một chút.
Nhiếp Dập chưa bao giờ bị lạnh nhạt như vậy, nhưng thấy cô gái bên cạnh này đã cứu mình nên nó quyết định bỏ qua, còn ưỡn ẹo đi theo cô ta cả đường, một lúc sau vẻ mặt nó có chút quái dị: “Cảm ơn chị đã giải vây giúp tôi, hai trăm tệ của chị tôi sẽ trả lại cho chị.”
“Không cần.”
Cửu Miêu dửng dưng nói, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Nhiếp Dập cuống lên, lập tức bước nhanh mấy bước, sóng vai với cô ta: “Không cần cái gì, tôi nói trả chị thì chắc chắn sẽ trả chị, mẹ tôi rất thương tôi, hơn nữa ba tôi thật sự rất lợi hại!”
Mặc dù bây giờ ba nó đối xử với nó không tốt lắm, thậm chí sau khi nghe được chuyện này có thể sẽ đánh nó một trận, nhưng mà...
Bây giờ Nhiếp Dập đã biết thể diện là gì đương nhiên sẽ không chịu nói ra lời này.
Nó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dừng lại mấy giây rồi nói: “Nếu họ biết chị giúp tôi như vậy, bà ấy nhất định sẽ trả chị tiền. Nói không chừng sẽ còn gấp đôi! Chị để lại tên và số điện thoại cho tôi đi.”
“Không cần.”
Nhiếp Dập bị cô ta từ chối năm lần bảy lượt như vậy thì hơi tức giận, đi thẳng đến trước mặt cô ta, chặn đường cô ta, cau khuôn mặt nhỏ lại: “Này! Tôi rất hiếm khi đền ơn người khác đấy!”
Nó là con trai độc nhất của nhà họ Nhiếp, từ trước đến giờ chỉ có người khác lấy lòng nó, nó chưa từng lấy lòng người khác thế này!
Đây chính là lần đầu tiên!
Cô gái này lại không nể mặt nó một chút nào, thật là quá đáng!
Nhưng cái người “quá đáng” này hoàn toàn không cảm thấy gì, vẫn lạnh như băng nói một câu, “Đừng đi theo tôi nữa.”
Sau đó, cô ta đi vòng qua nó về phía trước.
Nhiếp Dập lại làm như hoàn toàn không nghe thấy lời cô ta nói, vẫn quyết lẽo đẽo theo sau. Nó vừa mới bước được vài bước đã bị Cửu Miêu quay lại ném cho một ánh mắt lạnh thấu xương, khiến nó đứng im như trời trồng.
Cửu Miêu thấy nó ngoan ngoãn đứng tại chỗ, lúc này mới quay người lại đi tiếp.
Chương 1497.2ĐỀ PHÒNG CÔ - CÓ NGƯỜI!Nhiếp Dập không cam lòng ở sau lưng gào lên: “Cho dù không cần thì chị cũng phải nói cho tôi biết chị tên là gì chứ?”
Nhưng Cửu Miêu vẫn không đáp, chỉ lặng lẽ biến mất trong đám người ồn ào náo nhiệt kia.
Nhiếp Dập nhìn chằm chằm một điểm phía trước, bĩu môi lẩm bẩm, “Đúng là một người kỳ cục!”
Sau đó nó thấy không còn sớm nữa, bèn chạy về một hướng.
Nhiếp Nhiên luôn ở trong đám người xem kịch hay, mãi không xuất hiện cũng rời đi lúc đám người tản ra, hơn nữa trong lòng thầm tiếc nuối, sao Cửu Miêu lại xuất hiện vào lúc đó chứ! Nếu như vừa nãy cô ta không đi ra, chỉ sợ bây giờ ông chú bán bánh bao đã xách Nhiếp Dập đến trường quân đội đòi bồi thường rồi.
Sau đó giáo viên ở trường nhất định sẽ gọi điện thoại cho Nhiếp Thành Thắng, cuối cùng...
Không cần phải nói cũng có thể tưởng tượng được vận mệnh bi thảm của Nhiếp Dập, cùng với gương mặt khóc lóc của Diệp Trân.
Chỉ tiếc bây giờ... haiz...
Nhiếp Nhiên vừa tùy ý đi lang thang, vừa thở dài trong lòng.
Cô theo đám người đi không mục đích một vòng trong chợ đêm náo nhiệt, bóng đêm đã sớm kéo đến.
Nhiếp Nhiên thấy cũng đến giờ rồi liền quay về.
Đi khoảng nửa tiếng, cuối cùng cô cũng đến cổng công ty. Ngoại trừ hai bảo vệ đứng gác ở đó ra, bên trong đại sảnh công ty còn có cả Triệu Tề.
Thỉnh thoảng ông ta lại nhìn ra bên ngoài, giống như là đang đợi ai đó.
Nhiếp Nhiên đi thẳng vào, tới ký túc xá của mình, ai ngờ Triệu Tề vừa nhìn thấy cô liền vội vàng đi ra đón.
“Cô Diệp, cô về rồi à?” Ông ta hỏi xong, lại nhìn ra sau lưng Nhiếp Nhiên, hỏi: “Chỉ có một mình cô à?”
Nhiếp Nhiên đút hai tay trong túi, dửng dưng hỏi: “Nên có mấy người?”
Triệu Tề nghển cổ nhìn ra ngoài mấy lần: “Rõ ràng cô Cửu Miêu đi ra ngoài tìm cô, cô ấy không tìm được cô à?”
Lúc này Nhiếp Nhiên cau mày lại, “Cô ta tìm tôi? Có chuyện gì à?”
Triệu Tề lắc đầu, nói đúng sự thật: “Chuyện này... tôi cũng không biết...”
“Tôi biết rồi, ông về trước đi, lát nữa tôi sẽ đi tìm cô ta.”
Nhiếp Nhiên đang muốn đuổi Triệu Tề, lại thấy ông ta đột nhiên chỉ ra phía sau mình, nói: “Cô Cửu Miêu về rồi.”
Nhiếp Nhiên lập tức quay lại nhìn về phía cô ta.
Chắc Cửu Miêu không ngờ Nhiếp Nhiên sẽ về sớm như vậy.
Cô ta đi đến chỗ Nhiếp Nhiên, mà Nhiếp Nhiên cũng đứng ở đó chờ cô ta, Triệu Tề thấy hai người bọn họ như có gì muốn nói, rất thức thời rời đi.
Không có Triệu Tề đứng ở bên cạnh, Cửu Miêu đi thẳng vào vấn đề: “Tôi tới nơi này không có bất cứ mục đích gì.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày lên, “Cô tìm tôi vì muốn nói điều này à?”
Cửu Miêu lạnh lùng gật đầu, “Ừm.”
Nhiếp Nhiên cười như hiểu rồi, “Được, tôi biết rồi.”
Trên thực tế cô căn bản không cần Cửu Miêu nói với mình.
Đối với cô, lời nói vĩnh viễn đều không giải quyết được gì, từ trước đến nay cô không tin những thứ này.
Cô đang định rời đi, đột nhiên nghe thấy Cửu Miêu ở sau lưng nói, “Cảm ơn.”
Nhiếp Nhiên dừng bước lại, sau đó cô cong môi lên cười nói: “Không cần, công ty vốn có nghĩa vụ và trách nhiệm tìm bác sĩ tới chữa trị cho nhân viên bị thương.”
Triệu Tề đứng ở xa thấy bọn họ bình tĩnh nói chuyện, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Coi như là giải trừ báo động rồi nhỉ?
Tiếp theo ở trong công ty chắc bọn họ sẽ chung sống hòa bình chứ?
Nhưng sau đó, Triệu Tề thấy hai người bọn họ nói đơn giản mấy câu rồi ai đi đường nấy.
Ông ta chỉ có thể thở dài một tiếng, trong lòng yên lặng hy vọng.
Chương 1497.3ĐỀ PHÒNG CÔ - CÓ NGƯỜI!Sáng sớm hai hôm sau, Nhiếp Nhiên nói với Triệu Tề, bảo xe của công ty đưa cô về thẳng nhà họ Hoắc.
Vệ sĩ ở nhà họ Hoắc thấy biển số xe, phát hiện là xe của công ty vệ sĩ, vội vàng lập tức gọi điện thoại vào nhà, nghe thấy chú Trần nói không gọi xe, vì vậy vội vàng giữ chiếc xe kia lại.
Nhiếp Nhiên hạ cửa kính xuống, nói với vệ sĩ: “Là tôi, mau mở cửa ra.”
Vệ sĩ kia biết Nhiếp Nhiên, biết cô là vệ sĩ thân cận của Nhị thiếu, địa vị vô cùng cao, cũng không để ý đến lời chú Trần nữa, ấn nút thông hành, cho xe chạy vào.
Xe lái vào cổng lớn, dừng ở trong sân.
Chú Trần đi từ phòng khách ra nghe thấy phía bên ngoài có tiếng động cơ xe, không nhịn được cau mày lại.
Không phải vừa nãy ông ta nói với vệ sĩ kia là không cho phép xe vào à?
Ông ta nhìn ra ngoài thì thấy người trong xe chuyên dụng của công ty vệ sĩ là Nhiếp Nhiên.
Chú Trần kinh ngạc hỏi: “Sao cô lại về đây?”
Lúc chú Trần đang không hiểu, Nhiếp Nhiên đã bước lên bậc thềm.
“Hoắc tổng gọi điện thoại nói với tôi là chú Trần cần người, cho nên tôi về.”
Chú Trần từ chối rất dứt khoát: “Không cần, ở đây không cần cô làm gì cả.”
“Nhưng tôi chỉ nghe Hoắc tổng, bây giờ anh ấy bảo tôi về bảo vệ chú nên tôi phải làm theo.”
Rõ ràng cô đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên người Hoắc Hoành, để chú Trần tự đi nói với Hoắc Hoành.
Nhưng sao chú Trần có thể vì chuyện này mà đi nói với Hoắc Hoành được?
Nhiếp Nhiên thấy chú Trần không nói được gì, cười giống như đang an ủi: “Yên tâm, tháng này tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt cho chú, tuyệt đối không để cho chú Trần bị thương.”
Sau đó cô lên tầng, vào phòng của Hoắc Hoành.
Chú Trần nhìn cánh cửa vừa đóng lại, sắc mặt xanh đen.
Gặp phải cô gái này, ông ta luôn lép về, giống như cô gái này là trời sinh ra để khắc ông ta vậy.
Trong nửa tháng sau đó, ngày nào Nhiếp Nhiên cũng rất an phận đi theo chú Trần gặp đủ người, buổi tối thì thỉnh thoảng gọi điện thoại cho Hoắc Hoành, báo cáo với anh hôm nay gặp những ai.
Dù sao Hoắc Hoành cũng từng nói muốn cô làm quen với quy trình, cũng tiện cho tương lai có thể giúp anh.
Cho
nên lúc đi theo chú Trần cô đều sẽ nhớ kĩ những người đó, sau đó nói với anh để anh chỉ điểm giúp.
Đến khi nói xong, thời gian cũng không còn sớm, Nhiếp Nhiên cúp điện thoại trước để cho anh nghỉ ngơi.
Nửa tháng cứ trôi qua như vậy, phần lớn những người chú Trần gặp đều là người ở thế giới ngầm. Nhiếp Nhiên vốn thông minh, cộng thêm buổi tối được Hoắc Hoành chỉ điểm nên cô nhanh chóng nắm rõ mạng lưới quan hệ của những người đó, cũng bắt đầu nghĩ cách nhúng tay vào mà không để lại dấu vết.
Chú Trần cảm nhận được ngay cô đang từ từ xâm nhập vào, nhưng lại không tóm được sơ hở, điều này làm cho ông ta rất đau đầu, đồng thời cũng thầm kinh sợ trong lòng.
Mỗi lần qua lại hợp tác, từng điều khoản nhỏ trong đó hay phương thức chuyển tiền cô đều nắm rõ ràng.
Vì thế ông ta bắt đầu không thể không đề phòng cô.
Vì vậy, buổi chiều hôm đó, lúc ông ta dẫn Nhiếp Nhiên đến khách sạn của bạn hợp tác, vừa ngồi xuống, ông ta đã nghĩ cách để đuổi cô đi.
Đúng lúc này, mấy người bên đối phương vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên đứng đó liền trêu chọc: “Chú Trần, từ lúc nào chú lại dẫn theo phụ nữ tới bàn chuyện làm ăn thế?”
“Không phải chứ, phụ nữ của chú à? Chú Trần, chú đúng là trâu già gặm cỏ non rồi.”
Đám người kia vốn đều lỗ mãng, nhìn phong cách ăn mặc là biết về cơ bản không có gì khác với đám cướp biển như Phó lão đại, nói chuyện đương nhiên không biết vòng vo.
Lời nói thẳng lập tức khiến tất cả cười ầm lên.
Chú Trần xua tay nói: “Cho xin đi, tôi ngần này tuổi rồi còn gặm cỏ cái gì? Đây là vệ sĩ mới của Hoắc thị.” Sau đó ông ta phân phó Nhiếp Nhiên: “Cô đi ra ngoài trước đi.”
Nhiếp Nhiên nhìn chú Trần, cười ý tứ, “Vâng.”
Đương nhiên cô biết chú Trần đang tính toán cái gì trong lòng.
Có điều không sao hết, cho dù ở đây không biết, Hoắc Hoành vẫn sẽ nói cho cô.
Nhiếp Nhiên dứt khoát rời đi.
Chương 1497.4ĐỀ PHÒNG CÔ - CÓ NGƯỜI!Đến khi cửa phòng đóng lại, gã đàn ông đeo một sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay cái trên cổ tựa lưng vào ghế, cười xấu nói: “Vệ sĩ mới vào của các ông? Ồ, bây giờ các ông đã bắt đầu tìm vệ sĩ nữ rồi à? Có phải là kiểu luôn ở bên cạnh không?”
Chú Trần gật đầu, “Ừm, người này là vệ sĩ thân cận của Nhị thiếu nhà chúng tôi.”
“Ha ha ha, nghe nói Nhị thiếu nhà các ông đi lại được rồi, bây giờ bắt đầu ăn mặn à?”
“Anh cũng phải hiểu chứ, dù sao cũng chịu đựng nhiều năm như vậy, không dễ gì mới không cần nhịn nữa, đương nhiên phải ăn mặn rồi.”
Ở đây toàn là đàn ông, nói đến cái này không nhịn được đều cười ầm lên.
Chú Trần cũng chỉ cười không nói gì.
Đến khi thấy bọn họ nói càng ngày càng lộ liễu đi quá xa, ông ta mới lên tiếng kịp thời hô ngừng lại, “Được rồi, nói thế đủ rồi, tránh bị người khác nghe thấy.”
Lời nói của chú Trần ở trong nghề này vẫn rất có trọng lượng, ông ta tuy ôn hòa nhưng ai cũng nghe theo.
Một người trong đó cười thăm dò: “Vậy nói việc chính nhé?”
“Ừm.” Chú Trần đáp.
Người xung quanh lập tức thu lại ý cười, bắt đầu đàm phán một số nội dung hợp tác với ông ta.
Nói chuyện khoảng hai ba tiếng, cánh cửa phòng khách sạn mới mở ra.
Đám người vừa đi ra ngoài vừa cười nói với chú Trần: “Chúng ta cứ quyết định như vậy nhé?”
“Dĩ nhiên rồi, đến lúc đó tôi sẽ thông báo thời gian với các cậu.”
“Được được được!”
Đoàn người đến hành lang, thấy Nhiếp Nhiên đang ngồi vắt chân đọc tạp chí.
Chú Trần lập tức gọi cô, “Diệp Nhiễm.”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn ông ta một cái, sau đó thản nhiên đứng lên đi tới.
Ánh mắt của đám bạn hợp tác kia lập tức dán lên người cô, mang theo ý cười thâm sâu đưa mắt nhìn hai người bọn họ xuống cầu thang.
Nhiếp Nhiên không cần hỏi cũng biết đám người này coi cô là cái gì.
Dù sao cũng không phải là lần đầu, cô đã sớm quen rồi.
Hai ngày sau đó, số lần chú Trần gặp mấy người kia ngày càng nhiều, ngay cả số lần bảo công ty điều động vệ sĩ cũng càng lúc càng thường xuyên.
Đám vệ sĩ kia đã quen việc áp tải hàng hóa nên không hề để ý.
Còn Nhiếp Nhiên, cô có dự cảm trong lần hành động lớn này, chỉ sợ sắp có lô vũ khí đạn dược sắp được chuyển đến.
Quả nhiên, sau khi áp tải ba lô hàng hóa nữa, mười hai giờ đêm chú Trần dặn dò Nhiếp Nhiên: “Tối hôm nay phải vận chuyển hàng, cô bảo Triệu Tề phái người tới đi.”
Nhiếp Nhiên khẽ nhướng mày, gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Trước kia đều là buổi chiều hoặc là chạng vạng tối, thỉnh thoảng muộn nhất cũng là tám giờ, lần này mười hai giờ, chỉ sợ là hàng hóa đến thật rồi.
Nhiếp Nhiên mặc áo khoác vào, vội vàng gọi điện thoại ra lệnh cho Triệu Tề, lên xe của chú Trần đến bến tàu.
Bến tàu tối đen như mực, ngay cả một chút ánh sáng cũng không có.
Trải qua những ngày ra vào trước, cô đã vô cùng quen thuộc địa hình nơi này.
Xe dừng lại, cô xuống xe, đi sau lưng chú Trần tới cổng bến tàu.
“Chú Trần tới thật đúng giờ.” Người đàn ông kia cười ha ha vỗ vai ông ta.
Chú Trần cũng cười, chào hỏi: “Nghiêm lão đại cũng không muộn. Thế nào, hàng đến cả rồi chứ?”
Cái người được gọi là Nghiêm lão đại kia chỉ mấy chiếc xe hàng lớn cách đó không xa, “Nhìn thấy chưa, đồ đều ở trên xe, lúc nào cũng có thể kiểm tra hàng.”
Chú Trần nhìn theo hướng ông ta chỉ, “Được, kiểm hàng xong tôi sẽ lập tức chuyển tiền vào tài khoản của Nghiêm lão đại.”
“Được được.”
Chú Trần ra lệnh cho một tên thuộc hạ vào trong xe chuyển mấy cái rương xuống, sau đó tùy ý chọn một cái rương trong đó, mở ra, bên trong toàn những khẩu súng màu đen ánh lên, khiến người ta run rẩy trong lòng.
Chú Trần tiện tay cầm một khẩu súng lên kiểm tra, xác định là hàng thật rồi lập tức nói với những người khác: “Các cậu đi lấy đồ xuống, sau đó nhập kho.”
Mấy vệ sĩ thân cận bên cạnh nhanh chóng dỡ đồ xuống, chuyển từng rương vào trong bến tàu.
Không lâu sau, những thuộc hạ của Triệu Tề cũng đã tới.
Chú Trần lập tức phân phó: “Diệp Nhiễm, cô bảo người xung quanh canh giữ trên bến tàu, để lại một nhóm để chuyển hàng.”
Nhiếp Nhiên nhanh chóng phái mười mấy người đi theo cô, những người khác thì ở lại vận chuyển hàng.
Nói là bảo cô đi bố trí canh giữ, nói cho cùng vẫn là muốn đuổi cô đi.
Nhiếp Nhiên dẫn người ra khỏi kho hàng, bao vây xung quanh bến tàu lại. Đến khi mọi người đều đã vào điểm canh gác, Nhiếp Nhiên mới trở về.
Chỉ có điều trên đường về, đột nhiên cô nghe thấy trong bụi cỏ phía xa phát ra tiếng vang xào xạc.
Có người!
Chẳng lẽ bị lộ tin tức rồi à?
Không thể nào!
Hoắc Hoành phải chuẩn bị xong tất cả mới để cảnh sát tới. Bây giờ đang giao dịch, không có lý nào anh để lộ tin tức mới đúng!
Nhiếp Nhiên không muốn rút dây động rừng, nhân lúc xung quanh không có ai, im lặng dịch qua đó.