“Anh chắc chắn ngày kia sẽ về à?”
Ở trong điện thoại, Nhiếp Nhiên nghe được tin này thì lập tức nhảy ra khỏi cái giường trong ký túc xá.
Mấy ngày trước Hoắc Hoành có nói với cô là sẽ về sớm, nhưng Nhiếp Nhiên không tin.
Dù sao lần này Hoắc Khải Lãng cũng có mục đích khảo nghiệm, làm sao dễ bỏ qua cho anh như vậy được?
Nhưng không ngờ anh lại về được trước thật.
Hoắc Hoành ở bên kia điện thoại nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Nhiếp Nhiên thì cười khẽ, “Đúng vậy, sáng sớm ngày mai anh lên máy bay, chắc là mười giờ trưa ngày kia sẽ về đến nơi.”
“Bên đó xử lý xong hết rồi chứ?”
“Ừ, nói chuyện xong hết rồi.”
“Bọn họ đều đồng ý à?”
“Anh ra tay mà lại còn không được sao?” Hoắc Hoành cười hỏi ngược lại.
Nhiếp Nhiên khẽ thở dài một tiếng, cô đâu thể không biết ý đồ Hoắc Hoành nói như vậy, vì vậy trả lời: “Được rồi, ngày kia em đến đón anh.”
Về trước thời gian đã định, chắc chắn anh đã tốn rất nhiều sức lực.
Mà nguyên nhân trong đó nhất định có liên quan đến chuyện kia của mình.
Nếu như cô còn không đi đón anh thì đúng là không được.
Quả nhiên, Hoắc Hoành nghe thấy câu này, giọng cũng nhẹ đi rất nhiều: “Đây là em nói đấy nhé. Sau khi xuống máy bay, nếu như anh không nhìn thấy em, em phải bồi thường cho anh đấy.”
Anh nhấn mạnh hai chữ “bồi thường”.
Nhiếp Nhiên vì áy náy nên đồng ý ngay.
Chuyện này làm cho Hoắc Hoành ngẩn ra.
“Em nói thật à?”
“Là thật. Sao thế, anh hy vọng là giả à?”
“Không không không, là thật, là thật.”
Hai người lại nói chuyện mấy câu, Nhiếp Nhiên giục anh đi nghỉ ngơi rồi cúp điện thoại.
Cô lại nghỉ ngơi trong ký túc xá thêm hai ngày, rồi bảo tài xế riêng của Hoắc Hoành lái xe đưa mình đến sân bay.
“Anh ở trong xe là được rồi.” Đến sân bay, còn chưa xuống xe, Nhiếp Nhiên đã phân phó tài xế rồi một mình đi vào trong.
Còn nửa tiếng nữa Hoắc Hoành mới hạ cánh, Nhiếp Nhiên tìm một chỗ ngồi xuống đợi.
Nhưng còn chưa đợi được Hoắc Hoành, trong lúc vô tình cô lại thấy Nhiếp Dập cách đó không xa.
Sở dĩ cô dễ dàng nhìn thấy nó như vậy, là bởi vì một tay nó bó thạch cao treo ở trước ngực, mặt mũi cũng tím bầm, thật sự là quá nổi bật.
Diệp Trân ở bên cạnh nó thì lúc nào cũng đỡ nó, vô cùng cẩn thận, như sợ nó ngã, thậm chí còn không ngừng dặn dò.
Nhiếp Dập ngồi ở bên cạnh hình như là nghe đến phát phiền, nó tỏ vẻ không kiên nhẫn, nói với Diệp Trân mấy câu rồi đi đến nhà vệ sinh công cộng ở sân bay.
Nhiếp Nhiên nhìn đồng hồ, sau khi xác định còn một lúc nữa, cô vòng qua tầm mắt Diệp Trân, bước nhanh đi vào trong nhà vệ sinh.
Cô đợi trong hành lang một lúc, lúc nhìn thấy Nhiếp Dập đi ra, thừa dịp xung quanh không có ai, che miệng nó kéo đến căn phòng nhỏ để đồ linh tinh bên cạnh.
Nhiếp Dập tưởng là đám người kia tìm được mình nên lập tức vùng vẫy, cổ họng phát ra tiếng ú ớ.
Nhưng tốc độ của đối phương thật sự là quá nhanh, hơn nữa tay nó đang bó thạch cao, hành động bất tiện, cái gọi là giãy giụa đúng là không có tác dụng gì.
Chỉ một lúc, nó đã bị kéo vào bên trong phòng chứa đồ.
Thấy cánh cửa phòng chứa đồ sắp bị đạp vào, nó dùng một tay bám lấy khung cửa, không ngừng xông ra ngoài.
“Là chị!” Nhiếp Nhiên sợ nó gây ra tiếng động quá lớn, nhiễu loạn đến người bên ngoài, lập tức thấp giọng mắng bên tai nó một tiếng.
Chương 1502.2KHÔNG PHẢI VÌ NÓ, MÀ LÀ VÌ ANH!Nhiếp Dập lập tức dừng tay lại, quay đầu nhìn, sau khi xác định là Nhiếp Nhiên, nó nhất thời kích động hô lên theo thói quen: “Con ranh…”
Còn chưa nói xong chữ “chết tiệt”, nó đã lập tức dừng lại.
Trước kia quan hệ giữa bọn họ không tốt, nó gọi Nhiếp Nhiên là con ranh chết tiệt, con khốn thì cũng thôi đi. Bây giờ hai người cùng trải qua sinh tử, huống hồ cô còn từng vì nó mà bị thương, nếu như còn gọi cô là con ranh chết tiệt, hình như không hay lắm.
“Sao chị vẫn ở đây?” Nó hỏi thẳng.
Nhiếp Nhiên không trả lời mà còn cẩn thận thưởng thức khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, không nhịn được chậc lưỡi hai tiếng, “Gương mặt này của em đúng là thảm thương không nỡ nhìn.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia chỗ xanh chỗ tím, mắt còn sưng lên một cục to, răng cửa cũng bị đánh gãy mất một cái.
Nó toét miệng cười nói: “Thằng nhóc bị tôi đánh cũng thê thảm lắm! Tôi nhân lúc trời tối nó đang ngủ, nện vào mũi nó một cái. Ha ha, chị không biết đâu, hai lỗ mũi nó toàn là máu, thật là sảng khoái!”
Nhiếp Dập nói xong lời cuối cùng, nhất thời kích động nên động đến vết thương, đau đến nỗi nó lập tức nhe răng há mồm.
Nhiếp Nhiên thấy nó kêu oai oái dùng một tay che miệng mình thì khẽ cười, sau đó cảnh cáo: “Lần này về đừng có nói linh tinh, hiểu chưa?”
Nhiếp Dập gật đầu, bảo đảm: “Yên tâm, tôi tuyệt đối không nói.”
Chuyện đã phát triển đến mức này rồi, nó nói ra không phải tự lộ sao? Nó không ngu thế đâu.
Nhiếp Nhiên chuyển chủ đề, “Chị đã nói với ba rồi, sau khi về em xin ba tha thứ, sẽ không có chuyện gì quá lớn đâu.”
“Tôi biết chắc chắn chị đã nói với ba rồi, nếu không ba sẽ không cho tôi về nhanh như vậy đâu.”
Nhiếp Dập tỏ vẻ như đã biết trước. Nó suy nghĩ một lúc, đột nhiên đề nghị, “Hay là… chị về cùng tôi đi, thuận tiện thăm ba?”
Nhiếp Nhiên ngẩn ra, sau đó lắc đầu, “Không được, chị phải lập tức trở về đơn vị báo cáo, em về đi.”
“Ồ.” Trong giọng nói của nó rõ ràng là thất vọng. Qua mấy giây, Nhiếp Dập lại ngẩng đầu lên hỏi một câu, “Vậy Tết sang năm chị có về không?”
Nhiếp Nhiên khoanh hai tay trước ngực, nhướng mày cười, “Sao thế, lại muốn giở trò gì à?”
“Làm gì có, dù sao tôi giở trò gì cũng không chơi lại được chị.” Nói xong hình như vẫn cảm thấy không đủ, nó lại thấp giọng lẩm bẩm, “Bây giờ vào quân đội, chị xấu xa đi rồi!”
Nó tỏ vẻ ai oán và không cam lòng.
Nó nghĩ thế nào cũng không hiểu, tại sao Nhiếp Nhiên vào quân đội rồi lại giống như biến thành một người khác, hoàn toàn không còn hèn yếu và nhát gan như trước kia nữa.
Có điều cũng may mà cô không còn như trước kia, nếu không nó chắc chắn đã chết thảm trong tay đám người kia rồi.
Nhiếp Nhiên đứng ở bên cạnh nghe không sót một chữ, cô cười nói: “Biết là tốt, mau đi đi.”
Nhiếp Dập gật đầu, vặn cửa phòng để đồ ra, lại nhìn cô một cái, sau đó mới đi về phía sân bay.
Diệp Trân đã đợi nó ở cách đó không xa rất lâu rồi, thấy nó mãi mới đi ra, bà ta thở phào nhẹ nhõm, lập tức tiến lên đón, “Sao bây giờ con mới ra ngoài, mẹ còn tưởng con đã xảy ra chuyện gì.”
“Có một tay, con làm việc không tiện nên mới chậm.”
“Trách ai hả, còn không phải là vì con đánh nhau à! Trước khi ra ngoài mẹ đã dặn đi dặn lại, bảo con ở trong trường học phải ngoan ngoãn, mà mới mấy ngày đã xảy ra chuyện này!” Diệp Trân nói tới đây cũng tức giận.
Chương 1502.3KHÔNG PHẢI VÌ NÓ, MÀ LÀ VÌ ANH!Mấy ngày nay vì có thể đi đón nó, bà ta vừa khóc vừa cầu xin Nhiếp Thành Thắng, suýt nữa tái phát bệnh cũ, cuối cùng mới khiến ông ta đồng ý.
“Ai bảo thằng kia cứ ngáy làm con không ngủ được, ngày nào cũng học hành huấn luyện mệt mỏi, buổi tối nếu như còn không ngủ ngon, con còn sống được không?”
Nhiếp Dập lại khôi phục thành dáng vẻ thiếu gia, nói chuyện ngang ngược, làm cho Diệp Trân liên tục phỉ phui, “Con nói linh tinh cái gì thế! Lời trẻ con không kiêng kỵ, lời trẻ con không kiêng kỵ!”
Nhiếp Dập nhún vai, không thèm để ý, được Diệp Trân dìu tiếp tục đi về phía trước.
Nhiếp Nhiên nấp ở chỗ rẽ thấy hai mẹ con bọn họ đi qua cửa kiểm tra an ninh, biến mất ở trong đám người rồi mới đi ra khỏi nhà vệ sinh, hướng ra cửa.
Cô vừa đi tới đó đã thấy Hoắc Hoành đứng một mình ở lối ra.
Vệ sĩ vốn đi theo anh không thấy đâu cả, chắc là bị anh đuổi đi đâu rồi.
Anh cứ đứng ở cửa như vậy, bộ Âu phục cắt may màu đen cao cấp thẳng thớm, cộng thêm bề ngoài anh tuấn của anh làm các cô gái xung quanh nháo nhác nghiêng đầu nhìn.
Nhiếp Nhiên đi thẳng tới đó.
Hình như là Hoắc Hoành cảm nhận được, anh quay ngoắt đầu nhìn về phía này, đáy mắt lập tức sáng lên.
“Sao ra rồi cũng không gọi điện thoại cho em?” Nhiếp Nhiên không quan tâm đến ánh mắt quan sát của người xung quanh, đi tới chỗ anh.
Hoắc Hoành đợi cô đến gần mới ghé sát tai cô trêu ghẹo: “Em đến muộn mười phút.”
Giải quyết xong hoàn toàn chuyện của Nhiếp Dập rồi nên ít nhiều tâm trạng Nhiếp Nhiên cũng tốt hơn, cô khẽ nói: “Em không đến muộn thì làm sao bồi thường cho ai đó được.”
Trong nháy mắt, người bên cạnh cô cứng đờ, đôi mắt dưới tròng kính thẫm đi rất nhiều, anh khẽ híp mắt lại, nghiến răng nghiến lợi: “Xem về anh xử lý em thế nào!”
Nhiếp Nhiên cười đắc ý, không tiếp tục trêu anh nữa mà đổi chủ đề, “Anh về công ty trước, hay là về nhà?”
“Về nhà đi, về nhà tắm, thuận tiện nói chuyện tiến
triển hợp tác thu mua với Hoắc Khải Lãng.”
Sau khi nói xong, anh dẫn Nhiếp Nhiên ra khỏi sân bay, lên xe.
Lúc về đến nhà họ Hoắc đã là buổi chiều, Hoắc Khải Lãng đang ngủ trưa, Hoắc Hoành về phòng tắm trước, Nhiếp Nhiên nhân lúc này bảo người giúp việc chuẩn bị một chút đồ ăn, sau đó bưng lên.
Hoắc Hoành tắm xong đi ra thì thấy trên bàn để một bát cháo nhỏ nóng hổi, một đĩa dưa muối, hai quả trứng chần nước sôi cùng với hai cái bánh bao.
“Em sợ anh đói quá lâu nên bảo người giúp việc nấu cho anh ít cháo, nếu như anh cảm thấy không đủ no, em bảo bọn họ nấu cơm cho anh.” Nhiếp Nhiên nói.
“Không cần, những thứ này là đủ rồi, anh không ăn được nhiều.” Hoắc Hoành lau tóc đi tới bên cạnh cô, lấy ra một cái bát sạch khác, chia cho Nhiếp Nhiên một nửa, “Buổi trưa vì đón anh nên em cũng chưa ăn, cùng ăn đi.”
Nói rồi anh đẩy đĩa trứng chần nước sôi tới trước mặt cô.
Đến khi bọn họ ăn uống no nê thì Hoắc Khải Lãng cũng đã dậy. Hoắc Hoành đến phòng sách bàn việc, còn Nhiếp Nhiên thì bê bát đũa xuống, sau đó trở lại phòng của Hoắc Hoành, ngồi trên cái ghế dựa bên cửa sổ.
Đã đến mùa xuân, mặc dù nhiệt độ buổi tối vẫn hơi thấp, nhưng ban ngày chỉ cần có ánh mặt trời chiếu vào người là cảm thấy ấm áp.
Mấy ngày nay vì dưỡng thương nên cô luôn nghỉ ngơi, càng lúc càng lười biếng.
Cứ đến buổi chiều thời tiết thoải mái thế này là cô lại mơ màng buồn ngủ.
Hai tiếng sau, Hoắc Hoành mới nói xong chuyện hợp tác với Hoắc Khải Lãng. Lúc trở về phòng, thấy cô đang ngủ, anh không dám quấy rối giấc ngủ trưa hiếm có của cô, mà chỉnh tăng nhiệt độ trong phòng rồi đứng dựa cửa xem bản kế hoạch hợp tác.
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, bóng đêm lặng lẽ buông xuống.
Trừ màn hình điện thoại của Hoắc Hoành phát ra ánh sáng thì tất cả đều tối om. Anh cứ đứng ở cửa, dùng điện thoại xử lý công việc hằng ngày của Hoắc thị tồn đọng trong những ngày qua.
Chương 1502.4KHÔNG PHẢI VÌ NÓ, MÀ LÀ VÌ ANH!Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng Nhiếp Nhiên cũng tỉnh lại khỏi giấc mộng.
Có lẽ là cảm thấy mình ngủ quá lâu, Nhiếp Nhiên lập tức mở mắt, phát hiện bên trong phòng đen kịt, cả người theo bản năng nhảy ra khỏi ghế.
Lúc này Hoắc Hoành mới lên tiếng: “Em dậy rồi à? Có đói không?”
Nhiếp Nhiên quay phắt đầu lại, chất vấn: “Anh đứng ở đó làm gì?”
“Anh sợ đánh thức em nên không dám đi vào.” Hoắc Hoành sợ đèn lớn trong phòng ngủ quá chói mắt làm cô không thoải mái nên bật mấy ngọn đèn tường trước.
Sau đó anh mới đi vào, ngồi ở trên sofa.
“Em vốn rảnh rỗi không có việc gì làm, đánh thức cũng không sao.” Nhiếp Nhiên thấy vừa nãy anh đi bộ hơi dừng lại chút, nhất định là lúc nãy đứng ở đó quá lâu, chân đã tê rần rồi.
“Không sao, mấy ngày nay em vất vả rồi, nên nghỉ ngơi nhiều mới đúng.” Hoắc Hoành ngồi xuống, giải quyết xong công việc cuối cùng, lại hỏi, “Đói không? Có cần anh bảo phòng bếp làm chút đồ ăn cho em không?”
“Không cần đâu, buổi chiều em ăn no rồi.”
“Nếu em đã ăn no rồi, vậy có phải cũng nên cho anh ăn không?”
Hoắc Hoành dứt lời, không đợi Nhiếp Nhiên kịp phản ứng, anh đã vòng tay qua eo cô, kéo cô ngồi lên đùi mình.
Nhiếp Nhiên tự nhiên vòng một tay lên cổ anh, sau đó vùi cả người vào lòng anh.
Hoắc Hoành thuận thế hôn lên môi cô, giải tỏa nỗi nhớ nhung nhiều ngày qua.
Ban đầu anh còn hôn chậm rãi nhẹ nhàng, nhưng sau đó càng lúc càng bắt đầu mạnh mẽ.
Dưới ánh đèn tường mờ tối, hô hấp của anh nặng nề, cả người đều đè lên người cô.
Dưới thân hình đàn ông khỏe mạnh, Nhiếp Nhiên bị anh đặt lên trên sofa.
Một tay Hoắc Hoành dần dần theo bả vai cô di chuyển xuống.
Đang lúc tình nồng ý đậm, Nhiếp Nhiên đột nhiên cau mày, rên rỉ một tiếng, cả người cứng đờ.
Hoắc Hoành cảm thấy bất thường, anh chưa hề làm đau cô, sao cô lại phản ứng như vậy?
Anh ngẩng đầu lên, thấy Nhiếp Nhiên thở hổn hển, nghiến chặt răng, hình như là đang chịu đựng cái gì đó.
“Em làm sao thế?” Đầu óc anh đã khôi phục sự tỉnh táo, nhưng giọng nói vẫn khàn đặc.
Nhiếp Nhiên cười, giơ một tay lên lại vòng qua cổ anh, nói: “Không sao.”
“Tay em làm sao thế?” Vừa rồi kích động nên Hoắc Hoành không phát hiện ra, bây giờ thấy cô dùng một tay ôm mình, lập tức cảm thấy có điều lạ.
Nhiếp Nhiên dừng một chút, cười không để ý, “Không sao, không cẩn thận bị thương thôi.”
“Bị thương?” Trong nháy mắt, tất cả sự nồng nhiệt của Hoắc Hoành đều bay hết sạch, anh lập tức ngồi dậy, sợ đè lên vết thương của cô.
“Một chút vết thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại.”
Tuy Nhiếp Nhiên nói như vậy nhưng Hoắc Hoành lại không tin chút nào. Anh lập tức bật đèn trong phòng lên, sau đó vén tay áo cô lên, nhìn thấy từng vòng băng gạc quấn trên tay cô.
Anh lấy hòm thuốc từ ngăn kéo trong phòng ngủ ra, sau đó dùng kéo cắt băng gạc ra, gỡ từng vòng từng vòng, nhìn thấy vết thương vẫn còn hơi sưng đỏ xuất hiện ở trước mắt mình.
“Em bị đạn bắn vào à?!”
“Trầy da chút thôi.” Nhiếp Nhiên nói nhẹ nhàng.
Sắc mặt Hoắc Hoành vô cùng u ám, anh nhìn chằm chằm vết thương kia, giọng trầm thấp: “Lần đầu tiên anh hy vọng em đừng có tốt bụng như thế.”
Nhiếp Nhiên xì một tiếng, định thu tay lại, “Nếu không phải thân phận của nó đặc biệt thì em không thèm cứu đâu.”
Cô còn chưa rụt tay lại đã bị Hoắc Hoành nắm chặt trong tay.
Anh mở thuốc tiêu viêm trong thùng thuốc ra, bôi lên cho cô, “Anh tưởng là em không thích người nhà đó, không ngờ em trai em lại là ngoại lệ.”
Nhiếp Nhiên nhịn đau, trả lời: “Anh nghĩ nhiều rồi, em sợ nó chết, ba nó không chịu để yên, đến lúc đó sẽ dây dưa lỡ việc của anh.”
Hoắc Hoành nghe được câu trả lời của cô, động tác cầm bông thoa thuốc hơi khựng lại. Anh ngẩng đầu lên nhìn, yết hầu trượt mấy cái, sau đó mới cúi người hôn nhẹ lên trán cô, “Em vất vả rồi.”
Sau đó, động tác thoa thuốc càng nhẹ nhàng hơn.
Đến khi bôi thuốc xong, Nhiếp Nhiên thấy anh thu dọn tất cả, sau đó vào trong phòng tắm vặn nước nóng ra cho cô, dùng màng bọc nilon sạch quấn chỗ bị thương lại, đề phòng vết thương bị dính nước sẽ sưng lên.
Thật ra lúc ở ký túc xá, Nhiếp Nhiên chẳng quan tâm những thứ này, từ trước đến giờ đều tắm luôn, đâu có cẩn thận như vậy.
Nhưng thấy Hoắc Hoành kiên trì, cô cũng không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn vào phòng tắm.
Tắm xong, Hoắc Hoành sấy tóc cho cô, sau đó hai người tắt đèn lên giường.
Vừa rồi Nhiếp Nhiên tưởng là Hoắc Hoành định tắm xong sẽ tiếp tục, nhưng bây giờ lên giường định ngủ rồi cũng không thấy anh có chút dấu hiệu nào, cô ngẩng đầu lên hỏi một câu, “Không làm à?”
Hoắc Hoành vì để tránh chạm vào cái tay bị thương của cô, chỉ ôm nhẹ eo cô, “ừ” khẽ một tiếng, “Không làm, em bị thương rồi, anh cùng em nghỉ ngơi sớm một chút.”