Nhiếp Dập biết Diệp Trân hiểu lầm, nhưng nó lựa chọn im lặng.
Cứ để cho mẹ hiểu lầm như vậy cũng tốt, dù sao chỉ cần nó có thể đến trường quân đội, không quan trọng mẹ nghĩ thế nào.
Nghe Diệp Trân chê bai mắng chửi Nhiếp Nhiên đủ kiểu, nào là con khốn đến con ranh, lần đầu tiên Nhiếp Dập cảm thấy hơi khó chịu.
Thật ra trước kia nó cũng gọi Nhiếp Nhiên như vậy, nhưng từ sau khi cô cứu nó, lại còn bị thương, Nhiếp Dập cảm thấy gọi cô như vậy thì không ổn lắm.
Vì thế, nó chỉ có thể qua loa lấy lệ ngáp một cái rồi nói: “Mẹ, con mệt rồi, con muốn đi ngủ.”
Diệp Trân vừa nghe thấy thế, vội vàng dừng lại, “Con mệt rồi à? Vậy mẹ bảo người giúp việc chuẩn bị nước cho con, con tắm xong rồi ngủ. Hai ngày nay con cứ nghỉ ngơi ở nhà, muốn ăn cái gì muốn cái gì thì nói với mẹ, mẹ nhất định sẽ đáp ứng tất cả cho con.”
“Vâng!” Nhiếp Dập dùng sức gật đầu.
Sau đó, nó nhìn Diệp Trân dặn dò từ tầng trên xuống đến tầng dưới.
Một tay Nhiếp Dập bó thạch cao nên tắm không tiện, Diệp Trân gọi ba người giúp việc tới tắm giúp nó.
Người thì cởi giày, người thì kéo áo khoác, người thì đỡ cánh tay bị thương của nó. Ai cũng cẩn thận từng li từng tí một.
Ban đầu Nhiếp Dập cảm thấy không có gì, nhưng chính sự chăm sóc quá mức này lại khiến nó nhớ đến cánh tay bị thương của Nhiếp Nhiên.
Khi đó, cô còn bị thương nặng hơn nó mà vẫn cầm súng sống mái với đối phương, còn kéo nó tránh đạn.
Bây giờ nó chỉ vì tay bị trật khớp thôi mà mẹ nó đã làm quá như vậy, khiến nó cảm thấy rất không thoải mái.
Đến khi người giúp việc cởi xong áo khoác, nó ngăn lại: “Để tôi tự làm, mọi người ra ngoài đi.”
Ba người giúp việc nghe Nhiếp Dập nói vậy, đang định lui ra ngoài thì lại nghe thấy Diệp Trân phản đối: “Cái gì mà tự làm, tay con bị thương, bác sĩ đã nói là không được cử động linh tinh rồi.”
“Bác sĩ đâu có nói con không thể cử động, hơn nữa con chỉ trật khớp thôi, đâu phải là gãy xương.” Nhiếp Dập cạn lời.
“Xùy xùy xùy! Nói linh tinh cái gì thế! Trật khớp không phải là bị thương à? Bị thương đến gân cốt phải nghỉ một trăm ngày, con phải nghỉ ngơi ít nhất nửa tháng mới được!”
Từ trước đến giờ Diệp Trân luôn nuông chiều đứa con trai này, đương nhiên muốn nuôi nó trắng trẻo, khỏe mạnh rồi.
“Mẹ, con đã mười bốn tuổi rồi, không phải là bốn tuổi. Mẹ mau đi ra ngoài đi, con muốn tắm rồi đi ngủ.” Nhiếp Dập mất kiên nhẫn nói một câu, sau đó đuổi những người giúp việc kia và Diệp Trân ra ngoài.
“Đi ra ngoài? Không, không phải chứ, mẹ tắm giúp con, con có một tay không tiện, bác sĩ cũng nói không thể dính nước, con… này… con trai…”
Bà ta còn chưa nói xong, cánh cửa kia đã đóng lại, những lời càm ràm của bà ta hoàn toàn bị ngăn cách ở bên ngoài.
Nhiếp Dập thấy cuối cùng cũng yên tĩnh lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vào phòng tắm tắm rửa.
Trong những ngày tiếp theo, Nhiếp Dập ở nhà lúc nào cũng bị Diệp Trân trông chừng, chăm sóc từng li từng tí.
Bởi vì Diệp Trân biết qua hai tháng nữa Nhiếp Dập sẽ phải xa nhà đến chỗ xa hơn để học, cho nên gần như nhốt nó ở trên giường, có lúc cơm trưa cũng tự mình bê lên tầng cho nó.
Lúc đầu, tay Nhiếp Dập bị thương, để bà ta đút cơm cho còn có thể chấp nhận được, nhưng dần dà, thạch cao đã dỡ ra rồi, những vết bầm tím trên mặt cũng đều tan hết cả, Diệp Trân vẫn không chịu cho nó xuống giường.
Chuyện này làm cho nó bắt đầu không chịu nổi.
Thậm chí có mấy lần ở trên bàn ăn nó đã nói với Nhiếp Thành Thắng là muốn đi báo cáo sớm một chút.
Dáng vẻ cấp bách của nó khiến Nhiếp Thành Thắng rất vui vẻ trong lòng, cảm thấy cuối cùng con trai mình cũng đã bắt đầu hiểu chuyện rồi.
Cuối cùng sau một tháng, Nhiếp Dập lại rời khỏi nhà, tiến vào trường quân đội nghiêm khắc hơn.
Chương 1504.2TRỞ THÀNH THÂN TÍN - MỘT LỜI KHẲNG ĐỊNHTrong một tháng này, tin tức hấp dẫn lớn nhất ở công ty vệ sĩ chính là, vệ sĩ thân cận Diệp Nhiễm của Hoắc tổng tuyển một thuộc hạ.
Mà người này không phải ai khác, chính là Cửu Miêu!
Phải biết là ngay từ lần đầu tiên gặp nhau ở công ty, Cửu Miêu và Diệp Nhiễm đã đánh nhau, thế mà bây giờ tình hình lại chuyển biến lớn.
Diệp Nhiễm lại tìm Cửu Miêu làm thuộc hạ.
Nghe nói Cửu Miêu cũng là do Hoắc tổng đích thân tuyển vào.
Không phải có nghĩ là hai người đang cạnh tranh sao?
Nhưng sao bây giờ Diệp Nhiễm lại kéo cô ta về phía mình?
Không phải là để tình địch ở bên cạnh mình cho dễ bề quản lý đấy chứ?
Không chỉ có mọi người nghĩ như vậy, ngay cả Triệu Tề lúc nghe thấy Nhiếp Nhiên nói thế, cũng cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Cho dù lúc trước Nhiếp Nhiên có tìm bác sĩ khám bệnh cho Cửu Miêu, nhưng cũng không đến mức nhanh như vậy mà hai người đã có thể làm việc cùng nhau không chút khúc mắc nào đúng không?
“Để Cửu Miêu đi theo cô?” Triệu Tề vẫn không chắc chắn hỏi lại một lần nữa.
“Đúng, tôi đã nói với Nhị thiếu rồi, để Cửu Miêu sau này đi theo tôi, kể cả huấn luyện cũng huấn luyện cùng tôi, không cần huấn luyện chung với vệ sĩ bình thường nữa.” Nhiếp Nhiên nói.
Triệu Tề không hiểu Nhiếp Nhiên muốn làm gì, nhưng nếu Nhị thiếu đã đồng ý thì ông ta cũng không có tư cách hỏi này hỏi nọ, vì vậy vội vàng đồng ý, “À à, được, tôi hiểu rồi. Vậy có cần tôi đi gọi cô ấy đến cho cô không?”
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Không cần đâu, tôi tự đi được rồi.”
Sau đó cô đi thẳng ra ngoài, tới sân huấn luyện.
Từ sau khi vào công ty vệ sĩ, cô chưa từng vào sân huấn luyện cùng lúc những vệ sĩ bình thường kia, lần này cô đi đến khiến người xung quanh nhao nhao nhìn qua.
Lúc này Cửu Miêu đang huấn luyện đánh đối kháng, so tài với một vệ sĩ bình thường, Nhiếp Nhiên đút hai tay trong túi, đứng ở phía xa nhìn.
Có thể thấy năng lực đánh đối kháng của Cửu Miêu rất tốt, vệ sĩ nam bình thường kia đã bị cô ta áp chế chỉ trong mười chiêu.
Đến khi Cửu Miêu hoàn toàn giải quyết vệ sĩ nam kia, lúc này Nhiếp Nhiên mới lên tiếng gọi ở phía xa, “Cửu Miêu, đi ra đây!”
Mọi người vừa nghe thấy cô tìm Cửu Miêu, còn gọi nghiêm nghị như vậy, dây thần kinh của ai cũng căng thẳng.
Cửu Miêu chỉ dửng dưng đi tới, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Tôi đã nói với Triệu tổng rồi, sau này cô đi theo tôi, không cần huấn luyện với đám vệ sĩ bình thường này nữa.”
Cửu Miêu tỏ vẻ rất bình thản, chỉ ừ một tiếng rồi không nói gì nữa, giống như cô ta đã sớm biết mình sẽ trở thành thuộc hạ của Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên nói đầy thâm ý: “Chúc mừng, nhanh như vậy mà đã thăng chức rồi.”
Nhiếp Nhiên khác với đám người A Hổ, A Báo, cô không chỉ là vệ sĩ hạng nhất mà còn là vệ sĩ thân cận của Hoắc Hoành, cấp bậc tương đương với chú Trần bên cạnh Hoắc Khải Lãng.
Mặc dù cấp bậc của Cửu Miêu không tăng lên, nhưng làm việc ở bên cạnh Nhiếp Nhiên, đương nhiên cũng khác với những vệ sĩ chuyển hàng bình thường kia.
Vẻ mặt Cửu Miêu dửng dưng, “Cho dù không thăng chức, tôi cũng không có ý kiến.”
“Không được, phải thăng chức cho cô chứ. Tôi không thích nợ nhân tình người khác. Huống hồ bây giờ tôi đã tận tình tận nghĩa rồi, nếu như ngày nào đó cô bất trung với tôi, tôi cũng có thể không do dự giết chết cô.” Nhiếp Nhiên nói xong câu cuối cùng thì khẽ cười.
Nụ cười nguy hiểm kia khiến nơi sâu nhất trong đáy mắt Cửu Miêu có cái gì đó nhanh chóng lướt qua.
Chương 1504.3TRỞ THÀNH THÂN TÍN - MỘT LỜI KHẲNG ĐỊNHTrong những ngày tháng sau đó, Cửu Miêu bắt đầu đi theo Nhiếp Nhiên ra vào Hoắc thị.
Về cơ bản Hoắc Hoành phân công cô làm việc trong kho hàng, kiểm kê và kiểm định hàng hóa ra vào. Nhìn qua thì những việc này không có tác dụng gì, nhưng trên thực tế là để cho Nhiếp Nhiên nắm rõ quy trình vận hành của những hàng hóa này.
Lần nào Nhiếp Nhiên cũng dẫn Cửu Miêu theo, để cô ta cùng làm quen với những quy trình kia.
Lâu dần, Nhiếp Nhiên thậm chí còn phân công Cửu Miêu đi làm một số việc một mình, dường như là đang thử thăm dò, dáng vẻ hoàn toàn buông bỏ phòng bị.
Nhưng không biết là Cửu Miêu quá tài giỏi, hay là rất được lòng Nhiếp Nhiên mà trong vòng một tháng này lại nhảy liền hai cấp, thành vệ sĩ hạng nhất giống như Nhiếp Nhiên.
Trừ việc không bảo vệ bên cạnh Hoắc Hoành, không được ở trong phòng ngủ của Hoắc Hoành ra, về cơ bản những đãi ngộ khác đều giống Nhiếp Nhiên.
Người ở công ty vệ sĩ một lần vô tình nghe thấy bộ phận nhân sự gọi điện thoại
thông báo cho bộ phận tài vụ, lập tức xuống tầng buôn chuyện với những người khác.
“Này này này, vừa nãy ở trên tầng tôi nghe thấy bây giờ Cửu Miêu cũng thành vệ sĩ hạng nhất rồi đấy.”
Mọi người lập tức kinh hãi.
“Thật hay giả thế?”
“Không phải chứ, nhanh thế cơ à? Khoảng thời gian trước không phải mới thành thuộc hạ của cô Diệp sao? Sao bây giờ lại cùng cấp bậc với cô Diệp rồi?”
Một người khác giống như đã sớm biết, nói: “Giờ anh mới biết à? Từ hai ngày trước thấy Cửu Miêu vào phòng bắn huấn luyện, tôi đã biết rồi.”
“Cửu Miêu này thật lợi hại, một tháng nhảy hai cấp! Xem ra, việc cô Diệp muốn áp chế cô ta đã thất bại rồi.”
“Còn không phải sao, mới trong khoảng thời gian ngắn mà Cửu Miêu đã ngồi ngang hàng với cô ta, nói không chừng không bao lâu nữa, sẽ có thể đạp cô ta xuống cũng nên!”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy! Haiz… cô Diệp đáng thương, cuối cùng cũng không đề phòng được.”
Lúc mọi người đều cảm thấy Nhiếp Nhiên đáng thương, Nhiếp Nhiên và Cửu Miêu đang nhân lúc trời tối dẫn người vào trong kho hàng để kiểm tra lại một lần cuối cùng lô hàng hóa mấy ngày trước mới chuyển vào.
“Số lượng hàng hóa đều không sai chứ?” Nhiếp Nhiên nhìn một đống rương gỗ xếp thành hàng trong kho, hỏi.
Cửu Miêu kiểm kê xong toàn bộ hàng hóa, lúc này mới gật đầu, “Ừm, kiểm tra hết một lần rồi, không có vấn đề gì.”
“Nếu không có vấn đề, vậy thì…”
Cô còn chưa nói hết, đã cảm nhận được điện thoại của mình đang rung lên.
Nhiếp Nhiên lấy điện thoại ra khỏi túi nhìn một cái, là Hoắc Hoành gọi đến.
Cô ấn nút nghe, hỏi thẳng: “Có chuyện gì thế?”
“Bây giờ cô lập tức tới công ty một chuyến.” Giọng Hoắc Hoành bên đầu kia điện thoại rất nghiêm túc, sau khi dừng lại mấy giây, lại cảm thấy không đủ, lập tức bồi thêm một câu, “Nghiêm lão đại có chuyện muốn hỏi cô.”
Câu này của anh bề ngoài không có vấn đề gì, chỉ là một câu nói đơn giản mà thôi.
Nhưng Nhiếp Nhiên nghe xong thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Hoắc Hoành đang nhắc nhở mình!
Nhiếp Nhiên đáp lại một câu rồi cúp điện thoại, sau đó nói với với Cửu Miêu và đám thuộc hạ kia, “Nếu đã không có vấn đề gì, vậy thì khóa cửa kho lại, về công ty thôi.”
Cô phân phó xong rời khỏi kho hàng, đi vào trong xe.
Cửu Miêu và đám thuộc hạ kia cũng nhanh chóng đi ra, ngồi vào xe của mình, lái về phía công ty.
Chương 1504.4TRỞ THÀNH THÂN TÍN - MỘT LỜI KHẲNG ĐỊNHTrên đường đi Nhiếp Nhiên ngồi ở sau xe, trong xe không có đèn, vẻ mặt cô rất u ám.
Tại sao Nghiêm lão đại lại đến vào lúc này?
Theo lý mà nói, Nghiêm lão đại sẽ không tìm đến tận nơi mới đúng.
Ba tên kia đều xử lý sạch sẽ rồi, hơn nữa còn có người của Hoắc Hoành nhúng tay vào, chắc là không có sơ hở gì.
Sao đang yên đang lành ông ta lại tìm đến đây?
Là sơ hở ở chỗ nào sao?
Không thể nào.
Nhiếp Nhiên nghĩ như thế nào cũng không hiểu rốt cuộc Nghiêm lão đại đến đây vì chuyện gì, nhất thời lại rơi vào bế tắc.
“Về công ty muộn như vậy là vì xảy ra chuyện gì à?” Cửu Miêu lái xe, nhìn thẳng phía trước.
“Không biết, chỉ nói muốn tôi về một chuyến.”
Cửu Miêu nghe xong câu trả lời của cô liền đạp chân ga, tăng tốc chạy đến công ty.
Bến tàu cách công ty khá xa, sau hơn một tiếng, xe mới dừng lại ở dưới chân tòa nhà công ty.
Từ trước đến giờ Hoắc tị phân biệt rất rõ ràng việc làm ăn ngoài mặt và sau lưng, cho nên ngay cả việc tiếp khách cũng khác nhau.
Nếu là làm ăn ngoài mặt thì tiếp đón ở tòa cao ốc Hoắc thị, còn lúc làm mấy chuyện sau lưng thì tiếp đón ở trong công ty của Hoắc Hoành.
Lúc Nhiếp Nhiên xuống xe, thấy một đám thuộc hạ của Nghiêm lão đại đứng ngoài cửa với khí thế rất hùng hổ.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng đi vào trong công ty.
Lúc đám vệ sĩ kia nhìn thấy Nhiếp Nhiên, ai cũng rất cung kính gật đầu chào hỏi cô.
Nhiếp Nhiên đi thẳng vào trong thang máy, Cửu Miêu cũng đi theo sau, ấn số tầng giúp cô.
Cửa thang máy nhanh chóng đóng lại.
Cửa thang máy mở ra, Nhiếp Nhiên và Cửu Miêu đi ra ngoài, thấy toàn bộ hành lang bị vệ sĩ của Nghiêm lão đại và Hoắc thị canh giữ hết.
Bầu không khí có vẻ nặng nề.
“Hình như tình hình hơi bất thường.” Cửu Miêu ở sau lưng cô nhẹ giọng nhắc nhở.
Nhiếp Nhiên nhìn người phía trước, không trả lời.
Cô đi nhanh đến cuối hành lang, trong khoảnh khắc đẩy cửa phòng làm việc ra, vẻ mặt đã khôi phục lại như cũ.
Nhiếp Nhiên đi vào, thấy trong phòng làm việc trừ Hoắc Hoành ra, còn có cả Hoắc Khải Lãng.
Đêm hôm mà Hoắc Khải Lãng không nghỉ ngơi mà còn tới đây, chứng tỏ rằng chuyện này rất nghiêm trọng.
Nhiếp Nhiên không nắm chắc trong lòng, nhưng ngoài mặt không lộ ra bất cứ chút sợ hãi nào, đi tới hỏi Hoắc Hoành, “Đã xảy ra chuyện gì mà bảo tôi về gấp như vậy?”
Vẻ mặt Hoắc Hoành không thay đổi, anh chỉ vào người ngồi ở đối diện, nói: “Là Nghiêm lão đại có một số việc muốn hỏi cô.”
Nhiếp Nhiên nhìn theo hướng anh chỉ rồi nhíu mày lại, “Nghiêm lão đại? Không biết muộn thế này rồi mà ông còn tìm tôi có việc gì thế?”
Nghiêm lão đại vắt tréo hai chân vào nhau, như cười như không liếc Nhiếp Nhiên, “Cô Diệp thật bận rộn, để tôi đợi lâu như vậy, suýt nữa tôi còn tưởng là có lẽ cô đã trốn rồi.”
“Nghiêm lão đại nói gì sao tôi nghe không hiểu thế, đang yên đang lành sao tôi phải trốn?”
“Cũng đúng, có Hoắc tổng làm chỗ dựa, cô Diệp thật sự không có khả năng sẽ trốn.” Nghiêm lão đại nói xong lại dựa vào ghế, một tay sờ cằm như đang quan sát Nhiếp Nhiên, “Tôi nghe nói cô Diệp là vệ sĩ thân cận của Hoắc tổng, một lòng trung thành với Hoắc tổng.”
Nhiếp Nhiên cười khẽ một tiếng, tiện tay tìm một cái ghế ngồi xuống, “Mặc dù những chuyện này đều là sự thật, nhưng tôi nghĩ Nghiêm lão đại sẽ không cố ý tới đây vì khen tôi mấy câu này đâu nhỉ?”
Nghiêm lão đại thấy cô là một thuộc hạ mà dám ngồi xuống khi Hoắc tổng và Chủ tịch Hoắc còn chưa cho phép thì càng khẳng định suy nghĩ của mình.
Nếu cô gái này có quan hệ không bình thường với Hoắc Hoành, vậy thì chuyện kia rất có khả năng chính là Hoắc Hoành sai cô ta làm!
Cho nên ông ta hỏi thẳng: “Vậy tôi muốn biết Hoắc tổng cố ý thả thằng bé kia ở đó là muốn làm gì! Có phải là có kế hoạch và ý đồ khác không?!”