Cửu Miêu đã bị đánh mất sức, lúc này đột nhiên nghiêm giọng hô lên khiến hai gã anh em định đi lên phía trước bắt người không nhịn được dừng tay lại.
Cô ta gắng gượng chống người dậy, ngẩng đầu lên nói với Nhiếp Nhiên: “Tiểu Viễn vô tội!”
Người vừa rồi bị đánh nhưng vẫn ơ hờ làm thinh, lúc này cuối cùng vẻ mặt cũng sinh ra chút dao động.
Điều này khiến cho Nhiếp Nhiên không nhịn được nhướng mày lên, “Vậy thì liên quan gì đến tôi?”
Cửu Miêu tức giận, “Cô!”
Nhiếp Nhiên thấy cô ta cuống lên nhưng lại chẳng làm được gì, khóe miệng khẽ nhếch lên. Cô khẽ cúi người xuống, thấp giọng nói: “Sao thế? Cô không muốn để hắn chết, vậy thì cầu xin tôi đi.”
Trong ánh mắt lạnh lùng của Cửu Miêu lóe lên ánh sáng sắc bén.
Nhiếp Nhiên biết cô ta tức giận rồi.
Thật là lạ, người phụ nữ này không sợ chết chọc giận mình hết lần này đến lần khác, nhưng lại sợ liên lụy đến người khác.
Nhiếp Nhiên gây khó dễ cô ta, tiếp tục nói với vẻ xấu xa: “Chỉ cần cô cầu xin tha thứ, thề không nói linh tinh nữa, tôi sẽ giữ lại cô và tên nhóc này.”
Cửu Miêu bị đánh nằm bò dưới đất lạnh lùng nhìn Nhiếp Nhiên trước mặt, siết tay thành nắm đấm, dường như là đang kìm nén sự tức giận trong lòng, cuối cùng nói bằng giọng khinh thường: “Hóa ra cô cũng là kiểu phụ nữ ngu ngốc bị tình yêu làm lu mờ đầu óc.”
Vừa nói xong, nụ cười trên khóe miệng Nhiếp Nhiên khựng lại, cô vung tay lên tát cô ta một cái.
Chát!
Tiếng tát vang dội mà lanh lảnh, trong nháy mắt Cửu Miêu đã bị tát lệch mặt.
Nhiếp Nhiên cười lạnh lùng, “Nói nữa đi.”
Cửu Miêu quay đầu lại, nghiến răng định nói tiếp thì Nhiếp Nhiên đã lập tức vung tay lên.
Chát!
Sức lực đó rất lớn, Cửu Miêu lập tức đã bị đánh ngã lật cả người, ù cả tai.
“Còn nói nữa không?” Khóe miệng Nhiếp Nhiên mang ý cười lạnh lùng mà độc ác.
Phó lão đại thấy cô hình như muốn tiếp tục, vì vậy rất tốt bụng phất tay, thuận tiện lui về phía sau mấy bước, nhường chỗ cho cô.
A Viễn nhìn thấy thế thì càng cuống hơn.
Hắn muốn đi giúp Cửu Miêu, nhưng lúc này hai người sau lưng có lệnh của lão đại nên kiềm chế hắn, dĩ nhiên không thể dễ dàng để cho hắn thoát ra được như vậy.
“Chúng mày, chúng mày buông tao ra!”
Hắn dùng sức giãy giụa, bị Phó lão đại ở bên cạnh thúc cho một phát vào bụng, “An phận lại cho tao! Còn làm loạn nữa, tao sẽ trói mày ném xuống biển.”
Tiểu Viễn bị đánh khom người lại, không ngừng hít thở, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.
Ở bên kia, Cửu Miêu bị một cái tát của Nhiếp Nhiên quật ngã xuống đất, cũng mất nửa phút mới chậm rãi nhúc nhích được, sau đó mới từ từ cố gắng chống người lên, “Cô sẽ hối hận vì để mất tôi, bởi vì không có tôi, ở đây ai cũng sẽ là kẻ thù của cô.”
Cái tát của Nhiếp Nhiên đã làm cho răng cô ta cắt vào khoang miệng, cô ta vừa nói chuyện, máu đã chậm rãi chảy ra.
Lúc này máu trên trán cô ta đã ngừng chảy, gần như dính hết nửa gương mặt của cô ta.
Dáng vẻ đó nhìn vô cùng đáng sợ.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn cô ta.
Hai người cứ đứng ở đó như vậy, dù chỉ là ánh mắt giao nhau cũng có thể khiến cho hòn đảo đã vào mùa xuân này đột nhiên giảm đi mấy độ.
Ngay cả những “phông nền hình người” xung quanh cũng đều cảm thấy lạnh lẽo.
Cuối cùng, Nhiếp Nhiên vẫn nghiến răng, trầm giọng nói: “Đưa hắn đi cho tôi!”
Phó lão đại vừa nghe thấy thế, lập tức đi tới, liên tục bảo đảm nói: “Cô Diệp, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý tốt hai người bọn họ, để cho bọn họ vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt cô nữa!”
Chương 1519.2CẦU XIN TÔI ĐI - KHÓ PHÂN BIỆT THẬT GIẢHắn ta vừa mới dứt, Nhiếp Nhiên đã dứt khoát đi vào căn nhà gỗ nhỏ của mình.
Phó lão đại thấy gương mặt lạnh như băng của Nhiếp Nhiên thì khẽ nhíu mày lại, sau đó vung tay lên sai bọn tay chân bắt Cửu Miêu và Tiểu Viễn đi.
Đến khi hai người kia rời đi rồi, Phó lão đại lại lập tức cảnh cáo đám “phông nền hình người” kia lần nữa: “Còn chúng mày, để ý vào cho tao! Nếu như chọc đến cô Diệp thì đây chính là kết quả của chúng mày!”
Mọi người bị ánh mắt uy nghiêm của hắn ta quét qua, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan hết.
Tất cả đều đứng im ở đó không lên tiếng.
Phó lão đại cảnh cáo mấy câu đơn giản rồi ra lệnh cho bọn chúng trở về.
Chẳng mấy chốc nơi này đã khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.
Nhiếp Nhiên đi vào nhà gỗ nhỏ, sau khi đi vào cô không nằm lên giường mà tìm một chỗ tối tăm nhất trong căn phòng, nơi ánh sáng không thể chạm đến được rồi ngồi xuống.
Vẻ mặt cô u ám, cho dù ở cái góc tối đen như vậy thì vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng khó chịu, người lạ cấm lại gần phát ra từ trên người cô.
Gió đêm trên đảo thổi vào trong cánh cửa gỗ tàn tạ vừa bị cô đạp hỏng, phát ra những tiếng “vù vù”.
Cô cứ tùy ý ngồi dưới đất như vậy, mỗi câu một chữ Cửu Miêu nói đều đang vang lên trong đầu cô hết lần này đến lần khác.
Có phải cô bị anh ta vứt bỏ rồi không?
Nếu như tôi nói, anh ta muốn giết cô thì sao?
Thừa nhận đi, anh ta vứt bỏ cô rồi, hoàn toàn vứt bỏ cô rồi.
Tất cả lời của Cửu Miêu cuối cùng đan xen vào nhau thành câu nói cuối cùng đó.
Anh ta vứt bỏ cô, hoàn toàn vứt bỏ cô rồi...
Hoàn toàn vứt bỏ cô rồi...
Vứt bỏ cô rồi...
Vứt bỏ cô...
Ba chữ đó giống như lời nguyền không ngừng vang lên trong đầu cô.
Cô siết chặt tay, dùng sức quá lớn đến nỗi khiến đầu ngón tay trắng bệch.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trời cũng dần sáng lên.
Cô cứ ngồi ở đó như vậy, giống như một pho tượng đến khi trời sáng trưng, người bên ngoài đã bắt đầu bận rộn trên công trường.
Những người ở phía xa lúc đi qua căn nhà gỗ nhỏ của Nhiếp Nhiên, thỉnh thoảng lại liếc qua đây mấy cái, nhưng đa phần là cúi đầu rời đi.
Phó lão đại ngủ dậy, vốn định đi tìm Nhiếp Nhiên bảo cô đi ăn sáng sau đó bắt đầu bàn vấn đề cảnh sát biển, nhưng vừa mới tới cửa đã thấy Nhiếp Nhiên ngồi ở đó với ánh mắt khó chịu, hắn ta đành dừng bước lại, sau đó từ từ lui ra ngoài.
Nhưng hắn ta mới vừa đi ra chưa được hai bước đã nghe thấy một tiếng gọi vang lên sau lưng, “Lão đại!”
Phó lão đại giật mình, quay lại đập vào đầu tên cướp biển kia một cái, “Muốn chết à mà gọi to như vậy! Không biết bé mồm vào à!”
Tên cướp biển kia vô duyên vô cớ bị đánh một cái, che trán nói: “Lão đại, bên công trường cần anh đi xem một chút.”
“Biết rồi.” Phó lão đại đi đến phía hắn chỉ, nhưng mới đi được mấy bước đã lập tức quay lại, nói với tên thuộc hạ kia: “Đúng rồi! Mày đi nói với các anh em, tâm trạng cô Diệp không tốt, bảo bọn nó cẩn thận một chút, đừng có đi trêu chọc cô ấy.”
Tên thuộc hạ kia nghe thấy thế, vội vàng đáp lời, “Vâng, em biết rồi, em sẽ đi ngay.”
Vì vậy, suốt cả ngày không có ai dám đến gần căn nhà gỗ nhỏ đó.
Dưới mệnh lệnh của lão đại nhà mình, ai cũng tránh xa căn nhà đó giống như là đang tránh siêu vi trùng.
Nếu như bắt buộc phải đi qua, bọn họ cũng chỉ vội vàng nhìn thấy Nhiếp Nhiên ngồi ở trong góc.
Không có ai biết Nhiếp Nhiên ngồi ở đó nghĩ cái gì.
Cho đến khi trời lại tối đen, trên công trường đã yên tĩnh lại.
Cuối cùng, cô cũng nhúc nhích.
Chương 1519.3CẦU XIN TÔI ĐI - KHÓ PHÂN BIỆT THẬT GIẢCô lấy điện thoại trong túi ra, ấn nhẹ lên màn hình, màn hình lập tức sáng lên.
Trong cái góc nơi căn phòng nhỏ phát ra một ánh sáng yếu ớt.
Cô vuốt ve dãy số trên màn hình, ánh sáng màu trắng kia chiếu lên khiến gương mặt cô càng thêm uy nghiêm mà lạnh lùng.
Một lát sau, cô hít sâu một hơi, ấn nút gọi.
“Tút... tút... tút...”
Giọng nói ôn hòa quen thuộc của Hoắc Hoành truyền đến, “Sao thế, muộn thế này rồi còn gọi điện thoại cho anh?”
Nhiếp Nhiên cố gắng để cho giọng mình thoải mái như bình thường, “Không có gì, em chỉ muốn nói với anh, bên ngoài kho vũ khí đạn dược đã xây xong hết rồi.”
Hoắc Hoành không nhịn được cười, “Anh biết rồi, chuyện này lúc đó là anh nói với em, em quên rồi à?”
“Vâng, có lẽ là do em bận quá nên quên mất.”
Giọng Hoắc Hoành vẫn dịu dàng như
cũ, anh nói với cô: “Nếu đã bận mệt rồi thì em đi ngủ sớm chút đi, đã muộn lắm rồi.”
Nhiếp Nhiên nghe thấy anh muốn kết thúc, lập tức gọi, “Hoắc Hoành!”
Người trong điện thoại “ừ” một tiếng, sau đó lại đặt điện thoại ở bên tai, “Sao thế?”
Nhiếp Nhiên do dự một lát, chuyển chủ đề, “Mấy ngày nay em sẽ tuần tra vùng biển xung quanh, xử lý vấn đề cảnh sát biển, có thể điện thoại sẽ không nhận được tín hiệu.”
Hoắc Hoành cười, bày tỏ đã hiểu, “Không sao, vậy khoảng thời gian này anh sẽ không gọi điện thoại cho em nữa.”
Sự quan tâm của anh vào lúc này thoáng có sự lạnh nhạt.
Cho đến khi cúp điện thoại, anh cũng không nói một câu “cẩn thận”, mà dứt khoát tắt máy luôn.
Anh vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ với mình như bình thường, nhưng Nhiếp Nhiên có thể cảm nhận được rõ ràng được thái độ của anh đã có thêm sự xa cách khác lạ.
Rõ ràng ngày hôm qua trước khi đi anh còn khác thường như thế, sao lại có thể nhanh chóng khôi phục như cũ được rồi?
Nhiếp Nhiên nắm điện thoại trong tay, vẻ mặt u ám.
Rốt cuộc tất cả những thứ này cái gì là thật, cái gì là giả?
Đêm trên đảo lạnh buốt.
Ở thành phố A, Hoắc Hoành đang ngồi ở cạnh giường trong phòng ngủ, cầm chặt điện thoại, đáy mắt thoáng qua sự bế tắc.
Một lúc sau, anh mới mở máy ra, ấn một dãy số.
“Tút...”
Chỉ một tiếng vang ngắn ngủi, điện thoại đã được kết nối.
Hoắc Hoành không nói nhiều, đứng ở cạnh cửa sổ ra lệnh với người trong điện thoại: “Bên chỗ mọi người tiến hành như thế nào rồi? Cố gắng đẩy nhanh tốc độ, không thể kéo dài được nữa.”
Chỉ một câu ngắn gọn như vậy, rồi anh lập tức cúp máy.
Anh thuận tay để điện thoại lên giường, mà ánh mắt thì vẫn nhìn chằm chằm một hướng ngoài cửa sổ.
Hướng đó là hướng hòn đảo nơi Nhiếp Nhiên đang ở.
Cùng lúc đó, một người trong một căn phòng ở nhà họ Hoắc lấy tai nghe xuống, đồng thời cầm điện thoại trên bàn lên, nhanh chóng gõ mấy chữ, sau đó gửi ra ngoài.
Đêm càng lúc càng sâu.
Bầu trời màu đen giống như một cái miệng lớn không đáy, lúc nào cũng có thể nuốt chửng mọi thứ.
Chương 1519.4CẦU XIN TÔI ĐI - KHÓ PHÂN BIỆT THẬT GIẢ“Anh Cửu, vết thương trên người anh đã đỡ chưa?” Ở trong phòng giam, Tiểu Viễn ngồi bên cạnh Cửu Miêu, nhẹ giọng hỏi.
“Không chết được.” Cửu Miêu dựa vào tường, che bụng mình, yếu ớt trả lời.
“Có thật không? Nhưng vừa rồi em thấy lúc nói chuyện anh bị chảy máu.”
Tiểu Viễn muốn tiến lên lau máu trên mặt giúp cô ta, nhưng bị cái liếc mắt của cô ta làm cho đứng hình.
Cuối cùng hắn chỉ có thể lặng lẽ dịch sang bên cạnh, cuộn tròn ở trong góc.
Hai người cứ ngồi ở đó như vậy.
Ban đầu Tiểu Viễn thấy Cửu Miêu dựa vào trong góc nhắm mắt dưỡng thần ngủ, hắn cũng không đi lên quấy rầy.
Nhưng đợi mãi đợi mãi vẫn không đợi được ai tới, ngay cả cơm cũng không có.
Cuối cùng hắn không nhịn được hỏi: “Anh Cửu, chúng ta... liệu có chết ở chỗ này không?”
Bọn họ ngồi ở chỗ này đã rất lâu rồi.
Mặc dù bây giờ trên đảo đã là mùa xuân, nhưng đến buổi tối vẫn hơi lạnh, huống hồ bây giờ bọn họ đang ở trong phòng giam, hơn nữa chưa được ăn mấy bữa, thể lực đã sớm tiêu hao hết.
Cửu Miêu không hề mở mắt ra, lên tiếng trả lời: “Không đâu.”
Tiểu Viễn nghe thấy thế, hai mắt sáng rực, bò đến bên cạnh Cửu Miêu, hỏi: “Sao anh biết?”
Nhưng ngay sau đó hắn lại ỉu xìu, dựa vào bên cạnh, rũ đầu nói: “Bỏ đi, anh đừng an ủi em nữa. Lão đại nói chúng ta đắc tội với cô Diệp, vậy chỉ có một con đường chết thôi.”
Hắn đã tận mắt nhìn thấy cô Diệp đó tức giận thế nào.
Ánh mắt kia giống như muốn lập tức giết chết anh Cửu.
Làm sao có thể thả người được?
“Tôi chưa bao giờ an ủi ai.” Lúc này cuối cùng Cửu Miêu cũng mở mắt ra, thờ ơ liếc về phía hắn.
Không ai ủi ai?
Vậy tức là...
Tiểu Viễn ngẩng phắt đầu lên, trợn to mắt nhìn cô ta, “Vậy ý của anh là, anh... anh nói thật à? Nhưng mà, nhưng mà làm sao có thể? Cô Diệp đã đánh anh thành như vậy rồi...”
Sau đó hắn lại dịch đến bên cạnh Cửu Miêu, cố gắng hạ thấp giọng nói: “Chẳng lẽ lão đại sẽ lén thả chúng ta ra à?”
Cửu Miêu thấy hắn dịch lại gần, lại ném cho hắn một ánh mắt lạnh lùng.
Nhưng lúc này Tiểu Viễn đã đắm chìm trong suy nghĩ của mình, căn bản không nhìn thấy ánh mắt cô ta, lẩm bẩm nói, “Cũng không đúng, lão đại sợ cô Diệp như vậy, sao anh ấy có thể sẽ vì bọn lâu la như chúng ta mà đắc tội với cô Diệp được?”
Cửu Miêu cố nén cơn đau ở bụng, chậm rãi hỏi: “Nếu sợ chết như thế, vậy vừa rồi cậu còn lao ra ngoài làm gì?”
Tiểu Viễn ngẩng đầu lên, hùng hồn mạnh mẽ nói: “Anh là anh Cửu của em, dĩ nhiên em phải giúp anh rồi. Giang Viễn em không phải là loại người không nghĩa khí đó.”
Cửu Miêu lạnh lùng quay đầu đi, dễ thấy không để ý đến sự nghĩa khí của hắn.
Đối với cô ta mà nói, cô ta sẽ không để người giống như Giang Viễn ở trong lòng.
Chỉ có điều, đúng lúc này một giọng nói vang lên bên ngoài phòng giam, “Hóa ra cậu lại có nghĩa khí như vậy.”
Trong giọng nói kia lộ ra ý không tốt.
Tiểu Viễn và Cửu Miêu đồng loạt nhìn ra ngoài cửa, thấy Nhiếp Nhiên đứng ở phía xa.
Lúc này cô đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, vẻ mặt cũng đã khôi phục như bình thường, không còn tức giận như lúc đó nữa.
Cô chắp hai tay sau lưng đi từ phía xa đến, nói với Giang Viễn: “Nếu đã tốt như vậy thì cậu chết thay anh Cửu của cậu, tôi sẽ giữ anh ta lại, thế nào?”
Giang Viễn không ngờ Nhiếp Nhiên sẽ đích thân tới nơi này, không nhịn được lắp bắp gọi một tiếng, “Cô... cô Diệp...”
Trên khóe miệng Nhiếp Nhiên lộ ra ý cười, cô đứng ở ngoài cửa, lại hỏi một lần nữa: “Cậu cảm thấy thế nào về đề nghị của tôi?”
Giang Viễn ngẩn ngơ hỏi: “Đề nghị gì?”
“Cậu chết thay anh ta, chỉ cần cậu chết thay anh Cửu của cậu, tôi sẽ tha cho anh ta.” Nhiếp Nhiên cười nhìn vào mắt Cửu Miêu, “Anh cảm thấy thế nào? Anh Cửu.”