Đám cướp biển kia thấy nụ cười tự tin trên mặt Nhiếp Nhiên, trong lòng vẫn hơi nghi ngờ.
Từ đầu đến cuối bọn chúng đều cảm thấy cho dù có đào cạm bẫy ở trên đường nhưng cũng không thể bắt được hết những người đó.
Đến lúc đó chắc chắn sẽ không tránh được phải đánh nhau một trận.
Nhưng trung bình mỗi người trong bọn chúng chỉ có lượng đạn dược cho một khẩu súng, làm sao có thể là đối thủ của những binh lính cảnh sát biển kia?
Cho nên, đối với trận đánh này, bọn chúng cảm thấy mình thua chắc rồi.
Chỉ có Cửu Miêu cảm thấy là chưa chắc.
Từ trước đến giờ Nhiếp Nhiên luôn xảo trá, nếu như động tay động chân vào con đường nhất định phải đi qua kia, thu hút từng nhóm binh lính kia tới, nói không chừng thật sự có thể khiến đối phương bị diệt toàn quân.
“Nhưng mà cô Diệp, vừa nãy không phải cô còn nói với các anh em là cố gắng không giao chiến chính diện với đám binh lính kia, thậm chí còn dặn đi dặn lại là không được giết bọn chúng, tránh bị phản công sao?”
Phó lão đại không hiểu rốt cuộc là nguyên nhân gì đã kích thích dây thần kinh vốn dĩ thận trọng của cô.
Nhiếp Nhiên quay đầu qua nhìn hắn ta, “Thứ nhất, tôi bảo các người giao chiến chính diện với bọn chúng lúc nào? Thứ hai, tôi bảo các người giết chết bọn chúng lúc nào?”
“Vậy nếu không giết, chúng ta đi làm gì?”
Tự thú à?
“Tôi muốn các người bắt sống bọn chúng.”
“Bắt sống?” Hắn quá kinh ngạc nên giọng nói cũng không tự chủ được tăng cao thêm mấy phần.
Hắn không nghe lầm chứ?
Có phải cô Diệp bị kích thích gì không, rõ ràng một giây trước vẫn còn đang tìm chỗ trốn, một giây tiếp theo lại bảo bọn chúng đi bắt sống những cảnh sát biển kia.
Đây đúng là nói chuyện viển vông mà!
Nhìn gương mặt kinh ngạc đến biến dạng của Phó lão đại, Nhiếp Nhiên lại gật đầu, “Đúng vậy, bắt sống. Tôi muốn bắt những người đó làm mồi dụ để bắt hết những người định cứu viện kia. Đến lúc đó chúng ta sẽ có quân bài trong tay.”
“Nhưng làm như vậy được chứ?” Phó lão đại do dự hỏi.
Hắn không phủ nhận cách này của Nhiếp Nhiên rất tốt, dùng những người đó ép cảnh sát biển rút lui đúng là có tác dụng hơn so với giết chết, nhưng thường là tưởng tượng tốt đẹp thì hiện thực lại rất khắc nghiệt.
Ngộ nhỡ không kịp thực hiện cách này, bị đám người kia bao vây thì làm thế nào?
“Làm như vậy không phải chúng ta sẽ bại lộ sao?” Phó lão đại e dè nói.
Nhiếp Nhiên liếc hắn, “Anh tưởng là bây giờ anh chưa bại lộ à?”
Phó lão đại lập tức nghẹn họng.
Được rồi, thật ra thì lúc bọn chúng bị những cảnh sát biển kia truy đuổi đã bại lộ rồi.
Nhiếp Nhiên nhìn sắc trời đã sáng rõ, giục đám người kia: “Đi mau thôi, nếu không bỏ lỡ cơ hội này, chúng ta chỉ có thể tiếp tục trốn thôi.”
Vậy là dưới mệnh lệnh của cô, mỗi người ôm một suy nghĩ riêng cùng nhau hướng đến con đường nhất định phải đi qua kia.
Còn hai người Ngô Sướng và Lưu Hồng Văn thì bị ném lại ở đó.
Có Phó lão đại dẫn đường, chẳng mấy bọn họ đã đến con đường kia.
Hai bên con đường kia có sườn núi bao bọc, núi cao vút trong mây che chắn, sương mù dày đặc không tản đi được, thế nên sương mù trong khe núi còn dày đặc hơn trên mặt đất rất nhiều, tầm nhìn cũng tương đối thấp.
Đứng ở lối vào, Nhiếp Nhiên nhìn cái lối đi bên trong, hỏi: “Phó lão đại, anh chắc chắn con đường này là con đường nhất định phải đi qua để đến cái đầm lầy đó à? Không có cái thứ hai chứ?”
Cô nhất định phải bảo đảm nơi này không có lối đi thứ hai, cô không muốn đến lúc đó mình ở phía trước bắt người, phía sau bị người đánh lén, thành ba ba trong rọ.
Chương 1527.2HÁ MIỆNG CHỜ SUNG, NGỒI CHỜ CÁ CẮN CÂUPhó lão đại gật đầu, “Đúng thế, tôi chắc chắn. Con đường này có mấy chỗ rẽ, hơn nữa cho dù là ở đây cũng có một số đầm lầy và vũng bùn, chỉ cần cẩn thận tránh là sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Vấn đề lớn nhất ở phía cuối con đường này.”
“Đi qua con đường này sẽ có vũng bùn lớn hơn, tiến vào rồi sẽ rất khó đi ra, không phải người thường xuyên tới nơi này thì không thể đi ra được, chúng tôi còn gọi con đường này là ‘lối đi gặp Thần Chết’.”
“Đi đến cuối con đường này là nơi nào?” Nhiếp Nhiên hỏi.
Phó lão đại lắc đầu, trả lời thẳng thắn: “Tôi không biết, bởi vì cái vũng bùn lớn đó giống như cái ao, hơn nữa xung quanh là đủ kiểu vách núi dốc đứng, không có cách nào tiến vào được. Phần lớn người ở trong vũng bùn đều chết đói.”
“Chết đói? Không phải là chết ngạt à?”
“À, cái đầm lầy vũng bùn này không phải như vậy. Nó sẽ không khiến người ta nhanh chóng chìm xuống, nó sẽ chỉ cuốn lấy, sau đó chậm rãi di chuyển, đến lúc cách đất liền càng lúc càng xa, người kia sẽ chết đói ở bên trong đó.” Phó lão đại nói.
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày, nghiêm túc hỏi: “Chậm là bao lâu?”
Phó lão đại cố gắng nhớ lại thời gian lần đó cứu viện lão Tam: “Lần trước lão Tam ở bên trong khoảng hai ba tiếng, cách đất liền mấy mét.”
Hai ba tiếng, mấy mét, tốc độ này cũng không coi là chậm.
Hồi đó Phó lão đại chỉ cứu một người, bây giờ bọn họ phải đợi từng nhóm binh lính tới, chỉ sợ kéo dài thời gian, những người ở đội khác có thể đã trôi ra rất xa rồi.
Nhiếp Nhiên tính toán trong lòng, sau đó quay sang nói với Phó lão đại: “Vậy chúng ta tranh thủ thời gian đi vào thôi.”
“Cô muốn đi cứu bọn chúng à?” Cửu Miêu hỏi.
Nhiếp Nhiên cong môi lên, “Lấy mồi nhử đi rồi, những con cá kia làm sao cắn câu được?” Sau đó, cô nói với Phó lão đại, “Phó lão đại, nơi này là sân nhà của các anh, tôi hy vọng các anh đừng để tôi thất vọng.”
Sau đó, cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Phó lão đại dẫn đường đi vào bên trong.
“Nhưng mà...” Phó lão đại nhìn con đường trước mặt.
Hắn thật sự rất muốn nói với cô rằng con đường này thật sự quá nguy hiểm, không cẩn thận thì có thể đừng nói bắt người khác, mình cũng rất có thể bị cuốn vào.
Hình như Nhiếp Nhiên nhìn thấu sự do dự và chần chừ trong mắt hắn, lạnh giọng nhắc nhở, “Chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi, hoặc là bắt người, hoặc là bị bắt, anh tự chọn đi.”
Phó lão đại vội nuốt hết những lời ngập ngừng và do dự kia vào trong bụng.
Bắt hay là bị bắt?
Rất rõ ràng ai cũng chọn cái trước rồi.
Hoắc Hoành đã từng nói với hắn ở trong điện thoại, chỉ cần kho vũ khí đạn dược bị lộ, bọn họ sẽ không còn đường sống.
Nếu như vậy thì còn không bằng đánh cược một lần.
Phó lão đại lập tức dẫn hai mươi mấy tên thuộc hạ đi vào bên trong.
Nhiếp Nhiên vừa đi theo sau lưng Phó lão đại, vừa cẩn thận nhìn cảnh vật xung quanh.
Càng đi vào trong, cô càng phát hiện núi hai bên là kiểu ngăn cách, vòng vèo tầng tầng lớp lớp.
Tầng cách mặt đất gần nhất hoàn toàn có thể dùng tay không để trèo lên.
Sau khi vòng qua mấy đoạn rẽ, đi một lúc, Phó lão đại từ thỉnh thoảng nhắc nhở dần dần bắt đầu trở thành liên tục nhắc nhở, cuối cùng thậm chí còn dừng bước lại nói với Nhiếp Nhiên: “Cô Diệp, đây là đoạn rẽ cuối cùng rồi, đi vào bên trong sẽ đến cái vũng bùn đó, cô nhất định phải cẩn thận.”
Đoạn cuối cùng rồi?
Nhiếp Nhiên đứng nhìn sơ lược cảnh vật xung quanh.
Càng vào bên trong tầm nhìn càng thấp, sương mù dày đặc khiến cô chỉ nhìn được chỗ cách chân mình khoảng bằng bàn tay.
“Không cần đi vào trong, bắt đầu ở chỗ này đi.” Nhiếp Nhiên nói.
Phó lão đại kinh ngạc chỉ dưới chân mình, hỏi lại một lần, “Chỗ này?”
“Ừ.” Nhiếp Nhiên trả lời đơn giản rồi đứng ra chỉ đạo công việc.
Hóa ra Nhiếp Nhiên muốn bố trí cạm bẫy ở chỗ rẽ cuối cùng này, giữ nhóm người cứu viện đầu tiên ở đây.
Chương 1527.3HÁ MIỆNG CHỜ SUNG, NGỒI CHỜ CÁ CẮN CÂUBên chỗ Nhiếp Thành Thắng mãi không nhận được báo cáo, nhất định sẽ lại phái thêm nhóm người thứ hai tới cứu viện.
Đến lúc đó bố trí cạm bẫy ở chỗ rẽ thứ hai từ trong ra, giữ nhóm người thứ hai ở đó, lặp đi lặp lại liên tiếp từng nhóm như vậy, giống như câu cá, rắc mồi câu ở đó, chờ đợi những con cá lớn kia tự động cắn câu.
Đến cuối cùng bọn họ chỉ cần làm phần công việc cuối cùng là có thể dễ dàng bắt được hết những người Quân khu 2 phái ra ngoài.
Phó lão đại nghe Nhiếp Nhiên phân phó xong, đến lúc này mới coi là không thể không bội phục cô, “Cô Diệp, chẳng trách cô lại trở thành người bên
cạnh Hoắc tổng, cách làm của cô khiến tôi quá phục.”
Nhiếp Nhiên mỉm cười, “Tôi chỉ bày mưu tính kế thôi, việc thực hiện vẫn phải dựa vào các anh em mới có thể hoàn thành được.”
Phó lão đại nghe thấy thế, vỗ ngực bôm bốp bảo đảm: “Yên tâm đi, như cô nói, nơi này là sân nhà của chúng tôi, lần này tôi chắc chắn khiến cho đám người kia chỉ có tới mà không có về!”
“Vậy thì tốt.”
Trước khi bọn chúng đặt bẫy, Nhiếp Nhiên đã nói với bọn chúng rằng tất cả đều bắt sống, có thể bị thương nhưng tuyệt đối không thể chết.
Vì vậy, đám người kia không quan tâm là cái gì chính quy hay không chính quy, dù sao chỉ cần không chết, tất cả cạm bẫy đều dùng hết tài nghệ để làm ra.
Khoảng nửa tiếng sau, người đứng canh ở phía trước chỗ rẽ kia vội vàng chạy trở lại, báo tin cho những người đang bận rộn bên trong: “Đến rồi đến rồi, bọn chúng đến rồi!”
“Nhanh như vậy à? Thế chúng ta trốn ở chỗ nào?” Phó lão đại nhất thời cuống cuồng không biết phải làm thế nào.
“Mau trèo hết lên trên!” Nhiếp Nhiên chỉ vách núi thấp bên cạnh.
Dưới sự chỉ thị của cô, tất cả nhanh chóng bám vào vách núi, chỉ một lát đã trèo lên trên dễ như trở bàn tay.
Phó lão đại cũng đi ra phía sau vách núi.
Nhưng đi được một nửa, hắn đột nhiên nhớ ra đám người bọn chúng đều leo lên, vậy cô Diệp thì làm thế nào?
Phó lão đại mới vừa định quay lại dẫn cô đi cùng, nhưng lại thấy cô đang thoải mái bước qua một vũng bùn.
Tư thế mạnh mẽ kia khiến Phó lão đại nhìn thấy mà hô lên kinh hãi.
Vũng bùn đó lớn như vậy, dáng người cô nhỏ bé thế mà cũng dám bước qua, đúng là không muốn sống nữa rồi.
Hắn vừa định gọi cô lại, lại thấy cô vô cùng dễ dàng vượt qua mấy vũng bùn, sau đó đi tới vách núi rồi bắt đầu leo lên trên bằng tay không.
Động tác của cô rất nhanh nhẹn, điểm dừng chân cũng vô cùng vững vàng, chỉ leo mấy bước đã ung dung nhảy lên trên.
Phó lão đại sống ở trên đảo nhưng chưa từng thấy ai nhanh nhẹn, hoạt bát như cô.
Hắn không thể không lặng lẽ cảm thán trong lòng, đúng là vệ sĩ của Hoắc tổng, thật là lợi hại.
Sau đó hắn cũng vội vàng leo lên.
Đến khi tất cả mọi người đã ẩn nấp xong, nhóm “cá” đầu tiên đã lần lượt xuất hiện.
Nhiếp Nhiên phát hiện bọn họ có mấy người, ai cũng bẩn thỉu, trên người còn có nước bùn chảy xuống, rõ ràng lúc ở phía trước đã đạp hụt ngã xuống rồi.
Nếu như ngay cả ở phía trước cũng có thể không cẩn thận ngã xuống như vậy, vậy thì chắc chắn bọn họ cũng không qua được cửa ải này.
Chương 1527.4HÁ MIỆNG CHỜ SUNG, NGỒI CHỜ CÁ CẮN CÂUMười hai người kia chật vật đi từng bước về phía trước, đồng thời đang báo cáo gì đó với người trong máy bộ đàm.
Dưới sương mù dày đặc, đám người Nhiếp Nhiên nằm bò trên sườn núi yên lặng nhìn.
Một bước... hai bước... ba bước...
Nhiếp Nhiên nín thở tập trung nhìn đám người kia bước từng bước vào cạm bẫy ở chỗ rẽ.
Cho đến một bước cuối cùng, đột nhiên một tiếng hô khẽ vang lên trong khe núi.
“A...!”
“Sao thế?” Người bên cạnh tưởng là anh ta rơi vào vũng bùn, vừa định giơ tay ra kéo người, nhưng không thấy rõ mặt đường, chân bị hụt, cả người rơi vào trong vũng bùn.
Mấy người sau lưng theo bản năng muốn cứu người, nhưng đều rơi hết vào trong cạm bẫy và vũng bùn.
“Đáng chết, nơi này lại có bẫy!” Những người đó nhìn rõ hố sâu cùng với đồ trong hố dưới chân mình xong, không nhịn được tức giận mắng.
Bọn họ khó khăn bò ra khỏi bẫy và vũng bùn.
Trên đoạn đường tiếp theo, bọn họ không chỉ phải vòng qua vũng bùn mà còn phải tránh những cạm bẫy kỳ kỳ quái quái kia.
Nhưng bọn họ không biết là tránh được cạm bẫy thì không tránh được vũng bùn, tránh được vũng bùn thì không tránh được cạm bẫy.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, ngay cả tâm trạng muốn chửi thề bọn họ cũng có.
Những thứ cạm bẫy kia vô cùng quái lạ, làm cho bọn họ chồng chất thương tích, lại thêm những vũng bùn kia quấn chặt bọn họ ở trong đó, mỗi lần bò ra ngoài đều vô cùng khó khăn, sau mấy lần giày vò như vậy, bọn họ thật sự không còn sức nữa.
Nhiếp Nhiên nhắm chuẩn cơ hội, lúc nhìn thấy chỉ còn ba người ở trên mặt đất, cô nhẹ giọng nói với Phó lão đại ở bên cạnh: “Tổng cộng còn ba người ở đó, nếu như ngay cả ba người mà các anh cũng không giải quyết được, vậy các anh tự xem mà làm đi.”
Phó lão đại thấy ba người kia đều mệt mỏi nằm bò ở đó, không nhịn được cười nói: “Yên tâm đi, bảo đảm sẽ bắt sống về hết cho cô.”
Hắn sai Cửu Miêu dẫn Giang Viễn và những người khác đi xuống bắt người.
Trước khi bọn họ sắp xuống, Nhiếp Nhiên không yên tâm dặn dò Cửu Miêu: “Nhớ lấy, giải quyết nhanh một chút, nhất định đừng để bọn chúng sờ đến máy bộ đàm.”
Cửu Miêu lạnh lùng gật đầu, lập tức dẫn người trượt từ trên sườn núi xuống
Trong sương mù dày đặc, Cửu Miêu cùng với những người khác che giấu thân hình rất tốt, tất cả đều bước thật khẽ, áp đến gần.
Lúc đối phương không hề phát giác ra, cô ta lưu loát chém sống bàn tay xuống gáy bọn họ.
Ba người lính kia bị đánh ngất tại chỗ.
Chín người chìm sâu ở trong vũng bùn nhìn thấy thế, lập tức muốn lấy súng nhắm vào đám người Cửu Miêu.
Đáng tiếc, cho dù thủ đoạn của Cửu Miêu không bằng Nhiếp Nhiên, nhưng đối phó với những binh lính bình thường này vẫn vô cùng đơn giản.
Cô ta xoay tròn chân đạp mạnh một cái, trong nháy mắt đã đá bay khẩu súng trong tay người kia.
Mấy người bên cạnh cũng đều rút súng ra, nhưng bị những tên cướp biển kia chế ngự trước một bước.
“Đã giải quyết xong.” Cửu Miêu đứng ở phía dưới, hô lên.
Nhiếp Nhiên nghe thấy thế liền tụt xuống vách đá. Cô bảo đám cướp biển kia vơ vét hết đồ, còn mình thì thu hết máy bộ đàm.
“Kéo bọn chúng ra ngoài, đánh ngất rồi trói lại, tạm thời tìm một chỗ giấu đi.” Nhiếp Nhiên nghịch máy bộ đàm trong tay, ra lệnh.
Đám cướp biển kia nhanh chóng làm theo. Sau khi thuần thục vơ vét tất cả mọi thứ, bọn chúng trói chặt từng người lại, lại dùng dây thừng để treo người lên, giấu trên sườn núi.
“Tiếp theo đến nhóm thứ hai, mau chuẩn bị đi, bọn chúng sẽ nhanh đến thôi.” Nhiếp Nhiên nhìn cái máy bộ đàm trong tay, nở một nụ cười thâm thúy.